
Nội dung bài viết
- 1 01. BÀI THƠ: MẸ LÀ..
- 2 02. BÀI THƠ: MẸ TÔI
- 3 03. BÀI THƠ: MẸ LÀ TẤT CẢ
- 4 04. BÀI THƠ: THƯƠNG MẸ
- 5 05. BÀI THƠ: MẸ ĐÃ ĐI RỒI
- 6 06. BÀI THƠ: MÙA XUÂN CỦA MẸ
- 7 07. BÀI THƠ: CHỈ CÓ THỂ LÀ MẸ
- 8 08. BÀI THƠ: MẸ KÍNH YÊU
- 9 09. BÀI THƠ: TÌNH MẸ
- 10 10. BÀI THƠ: CHIỀU RƠI BÓNG MẸ
- 11 11. BÀI THƠ: THU NHỚ MẸ
- 12 12. BÀI THƠ: XUÂN NHỚ MẸ
- 13 13. BÀI THƠ: TÌNH MẸ
- 14 14. BÀI THƠ: MẸ ƠI!..
- 15 15. BÀI THƠ: LÒNG MẸ
- 16 16. BÀI THƠ: MÃI GHI ƠN MẸ
- 17 17. THƠ LỤC BÁT: ĐÊM MƯA NHỚ MẸ
- 18 18. BÀI THƠ: MẸ VÀ XUÂN
- 19 19. LỤC BÁT MẸ
- 20 20. BÀI THƠ: CON NHỚ MẸ.. MẸ ƠI!
01. BÀI THƠ: MẸ LÀ..
Thơ: Sen Nguyễn
Mẹ là tất cả mẹ ơi
Mẹ là ánh mắt rạng ngời cho con
Dìu con trên những đường mòn
Con mà vấp ngã héo hon thân gầy
Nắng về trên những cỏ cây
Mẹ là nắng ấm tháng ngày cô đơn
Thương con những lúc dổi hờn
Mẹ là tiên nữ xoa cơn buồn phiền
Con đau lòng mẹ nào yên
Thâu canh thao thức mẹ hiền của con
Mẹ là ngọn gió vẫy giòn
Trưa hè oi ả để con mát lòng
Từ ngày con bước theo chồng
Trải bao vất vả má hồng nhạt phai
Thương con mẹ khóc đêm dài
Ngờ đâu bến đục trang đài lệ rơi
Mẹ là tất cả mẹ ơi
Nhưng nào mẹ có sống đời với con
Thương con mẹ cũng héo hon
Tóc đen nhuộm trắng dáng mòn vẹo xiêu
Đường mòn ngã bóng xế chiều
Còng lưng khuya sớm bao nhiêu nhọc nhằn
Trải bao cực khổ khó khăn
Vượt qua gian khó để bằng người ta
Cho con tiếng vọng nhớ nhà
Câu hò mẹ hát đường xa lại gần
Cho con no ấm tấm thân
Công thành danh toại muôn phần mẹ đây.
02. BÀI THƠ: MẸ TÔI
Thơ: Trần Văn Nghệ
Mẹ tôi nay tuổi chín mươi
Da mồi tóc bạc cả đời chắt chiu.
Nhà nghèo khốn khó đìu hiu
Bé thì đi ở, đẩy diu,mò đồng.
Áo quần rách mướp mùa đông
Chăn trâu cắt cỏ má hồng xám đen.
Từ mờ sương đến lên đèn
Lam lũ cho chủ cái tên chẳng còn.
Tiếng súng Cách mạng đầu thôn
Sao vàng phấp phới vùi chôn tham tàn
Trên vai mẹ lại nặng mang
Dựng xây thôn xóm đảm đang dẫn đầu.
Khai mương thủy lợi, xây cầu
Góp cùng dòng họ hát câu kết đoàn
Hòa bình Thống nhất sang trang
Biết bao gian khó muôn vàn điều lo.
Mẹ tôi như một cánh cò
Mờ sương đã dậy,lò dò tận khuya
Cơm ăn chỉ một vài thìa
Cõng thêm khoai sắn chẳng chia tủi hờn.
Nhọc nhằn bao giọt mồ hôi
Còng lưng cắt lúa, nóng sôi giữa đồng.
Một tay san sẻ cùng chồng
Nuôi đàn con nhỏ, má hồng phôi pha.
Giờ đây một chặng đường xa
Mẹ tôi là cả bài ca dâng đời
Tuổi cao được phép nghỉ ngơi
Vậy mà sớm tối chẳng chơi bao giờ.
Đọc kinh, khẽ hát, ngâm thơ
Quét nhà, lau cửa mắt mờ vẫn vui
Nhìn mẹ lòng thấy bùi ngùi
Lưng còng tóc bạc,lui cui sớm chiều.
Thời gian đổ bóng liêu xiêu
Cháu con luôn nhớ những điều mẹ răn
Thương mẹ nước mắt nào ngăn
Còn mẹ như có tấm chăn- Ấm lòng.
03. BÀI THƠ: MẸ LÀ TẤT CẢ
Tác giả: Lăng Kim Thanh
Mẹ là cơn gió mùa thu
Cho con mát mẻ lời ru năm nào
Mẹ là đêm sáng trăng sao
Soi đường chỉ lối con vào bến mơ
Mẹ luôn mong mỏi đợi chờ
Cho con thành tựu được nhờ tấm thân
Mẹ thường âu yếm ân cần
Bảo ban chỉ dạy những lần con sai
Mẹ là tia nắng ban mai
Sưởi con ấm lại đêm dài giá băng
Lòng con vui sướng nào bằng
Mẹ luôn bênh cạnh…nhọc nhằn trôi đi
Mẹ ơi con chẳng ước gì
Chỉ mong có Mẹ chuyện gì cũng qua
Vui nào bằng có Mẹ Cha
Tình thâm máu mủ ruột rà yêu thương
Cho con dòng sữa ngọt đường
Mẹ là ánh sáng vầng dương dịu kỳ
Xua đêm tăm tối qua đi
Mang mùa xuân đến thầm thì bên con.
04. BÀI THƠ: THƯƠNG MẸ
Tác giả: Đặng Minh Mai
Nghĩ về mẹ lòng bao thương nhớ
Lệ hai hàng nức nở tim đau!
Một đời mưa nắng dãi dầu
Sớm khuya bươn chải chẳng sầu trách than!
Dẫu sương gió gian nan vất vả
Rét cắt da mẹ đã lên đường
Đôi vai trĩu nặng tình thương
Buôn xuôi bán ngược kiếm đường mưu sinh!
Con khôn lớn gia đình đỡ thiếu
Mẹ lưng còng thân yếu hơn xưa
Cơm ăn bữa tối nghỉ trưa
Tai ương tật bệnh nào chừa mẹ đâu?
Trời nghiêng ngả ứa sầu rơi lệ
Mẹ ra đi trần thế mẹ rời…!
Thương yêu gửi lại trên đời
Xuôi tay, nhắm mắt chẳng lời trối trăn!!!
Ở nơi đó chốn lành mẹ đến
Cõi thiên bồng nơi kết trần gian
Cầu xin mẹ được bình an
Vãng sinh tịnh độ lời vàng con mong!
05. BÀI THƠ: MẸ ĐÃ ĐI RỒI
Tác giả: Ngọc Chi
Trời vần vũ mịt mù xóm nhỏ
Mẹ trút hơi rời bỏ trần gian
Nước mưa nước mắt ngập tràn
Mẹ ơi sao mẹ vội vàng bỏ đi
Con khóc mẹ sầu bi đôi ngã
Rồi mai đây tất tả ngược xuôi
Mình con côi cút trên đời
Còn ai dạy bảo những lời yêu thương
Cuộc đời mẹ tấm gương góa phụ
Sống vì con lam lũ nhọc nhằn
Nuôi con khôn lớn tảo tần
Một sương hai nắng tấm thân hao mòn
Ơn của mẹ như non như biển
Suốt đời con tìm kiếm đâu ra
Lòng mẹ biển rộng bao la
Mẹ làm tất cả chỉ là vì con
Đến phút cuối mẹ còn lưu luyến
Con thành tâm cầu nguyện Phật trời
Mẹ về cực lạc thảnh thơi
Mẹ ơi yên nghỉ ở nơi thiên đàng!
06. BÀI THƠ: MÙA XUÂN CỦA MẸ
Tác giả: Phan Hạnh
Lâu rồi sống kiếp tha hương
Vẳng nghe điệu lý vấn vương dạ lòng
Người nhà chở đợi ngóng trông
Ruộng quê trổ lúa đòng đòng bên nương
Nhớ sao dáng mẹ thân thương
Đồi chè xanh mướt đưa hương ngạt ngào
Trên nương mẹ đẹp làm sao!
Tảo tần hiền dịu lẽ nào ta quên
Yêu thương hạnh phúc không tên
Hy sinh thầm lặng làm nên nghĩa tình
Con nên danh phận quang vinh
Là nhờ tình mẹ lung linh sáng ngời
Mùa xuân quà tặng cho đời
Hương chè thơm ngát tuyệt vời hiến dâng
Lòng con cảm thấy lâng lâng
Tình yêu bình dị cưu mang cả đời
Ôi! Tình mẹ thật tuyệt vời
Con xin ghi khắc trọn đời trong tim
Mùa xuân con mãi kiếm tìm
Đâu ngờ gặp lại lặng im mẹ cười.
07. BÀI THƠ: CHỈ CÓ THỂ LÀ MẸ
Thơ: Đặng Minh Mai
Nắng dần tắt trên con đường nhỏ
Dáng mẹ gầy giẹo giọ liêu xiêu
Mẹ về để nấu cơm chiều
Bữa cơm đạm bạc thương yêu ấm lòng
Cả đời mẹ long đong vất vả
Cho chồng con quên cả thân mình
Một đời mẹ đã hy sinh
Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu
Mưa và nắng nhuộm màu tóc trắng
Bụi gian nan đọng lắng nếp nhăn
Rụng rồi thương lắm hàm răng
Lưng còng chân yếu ánh trăng cuối trời
Tình của mẹ sáng ngời dương thế
Lo cho con tấm bé đến già
Nghĩa tình son sắt cùng cha
Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi
Con đi khắp chân trời góc bể
Ân tình nào sánh xuể mẹ yêu
Nghĩa dày độ lượng bao nhiêu
Có trong lòng mẹ sớm chiều bao dung.
08. BÀI THƠ: MẸ KÍNH YÊU
Thơ: Lãng Du Khách
Chín tháng mang nặng đẻ đau
Mầm sống của Mẹ sắc màu trần gian
Sinh con chẳng quản gian nan
Cho con cuộc sống nồng nàn yêu thương.
Mẹ là vầng sáng ánh dương
Ngày đêm dọi sáng soi đường cho con
Từ lúc còn bé cỏn con
Đến khi đầu bạc vẫn còn lo toan.
Mẹ yêu con thật ngút ngàn
Nuôi con Mẹ vượt muôn vàn phong ba
Cả đời mẹ gánh xót xa
Để cho con Mẹ nở hoa từng ngày
Mẹ luôn Giang rộng vòng tay
Ôm con Mẹ hát đắm say ru hời
Ngày con cất khóc chào đời
Nhìn con bé nhỏ lệ rơi dâng trào
Tình Mẹ hơn cả non cao
Nghĩa mẹ có đại dương nào dám so
Cả đời vất vả chăm lo
Nuôi con khôn lớn để cho lên người.
Giờ con thấm thía nụ cười
Đong đầy nước mắt của người nuôi con
Ơn Mẹ chiu chắt sinh con
Con nguyện ghi khắc tim son trọn đời!
09. BÀI THƠ: TÌNH MẸ
Tác giả: Nguyễn Quang Định
Nắng chiều đã tắt bên sông
Mẹ già mòn mỏi chờ mong con về
Lòng đau ruột thắt não nề
Tuổi già hiu quạnh sớm khuya một mình.
Cũng vì con phải mưu sinh
Xa quê đất Mẹ… gia đình thân yêu
Để cho sớm sớm chiều chiều
Vào ra Mẹ ngóng cô liêu đợi chờ.
Mái đầu tóc đã bạc phơ
Tuổi già sức yếu biết nhờ ai chăm
Mẹ mong ngày tết ngày rằm
Để con nghỉ phép về thăm một lần.
Con đi đã mấy mùa xuân
Chưa về thăm Mẹ.. sống gần Mẹ hơn
Bao năm Mẹ chịu tủi hờn
Cứ mong cứ ngóng cô đơn tuổi già.
10. BÀI THƠ: CHIỀU RƠI BÓNG MẸ
Tác giả: Phú Sĩ
Thương bóng mẹ ngày tàn năm tháng
Thân mỏi mòn mưa nắng vì con
Một đời gian khổ héo hon
Tình quê đất mẹ theo con đường đời
Hương dịu ngọt đôi dòng sữa mẹ
Dưỡng nuôi con khôn lớn một đời
Mẹ như sao sáng giữa trời
Soi con lối vắng sáng ngời đêm đen
Thương bao nỗi đắng cay còn nghẹn
Gió đông về rét mẹ ấm con
Nghĩa ân biết mấy cho tròn
Sắt son tình mẹ ngày con đáp đền
Ngược nẻo đời lênh đênh còn bước
Ngày trở về bến nước cuồn trôi
Mẹ giờ đã khuất xa xôi
Chạnh lòng tiếc nuối qua rồi con đâu
Trăm năm ấy bể dâu mang nặng
Ngấn lệ sầu thầm lặng tiễn đưa
Tiếng ru ngọt dịu ngày xưa
Giờ trôi theo gió theo mưa nghẹo ngào
Mong chi mãi bay cao ngày ấy
Phút giây này xao lãng nỗi đau
Hương tàn trong khói bay cao
Còn đâu bóng mẹ ngọt ngào đời con…
11. BÀI THƠ: THU NHỚ MẸ
Tác giả: Đặng Minh Mai
Thu về rồi mẹ hỡi có hay chăng
Vàng sợi nắng cũng bằng mùa thu trước
Một mùa cũ mẹ cùng con cất bước
Dưới đường làng con được mẹ đón đưa
Mẹ yêu con trời biển sánh sao vừa
Bao cơ cực mẹ chưa lời ca thán
Ngàn gian khó chẳng khi nào mẹ nản
Mong tương lai xán lạn với con mình
Đời đói nghèo trong túi chẳng đồng chinh
Mẹ tần tảo bươn mình đi kiếm sống
Dẫu mưa nắng hay khơi xa biển động
Đôi vai gầy mẹ chống chọi muôn nơi
Mẹ bước đi Thu trút lá ngập trời
Như thấu hiểu đầy vơi riêng lòng mẹ
Heo may thổi dịu dàng và rất khẽ
Sợ buốt lòng của mẹ nữa thêm đau
Thu về rồi con chẳng thấy mẹ đâu
Nhang trầm toả cúi đầu bên mộ mẹ
Đôi dòng lệ trào dâng tim đau xé
Đớn đau lòng lặng lẽ kiếp mồ côi!!!
12. BÀI THƠ: XUÂN NHỚ MẸ
Tác giả: Việt Cường
Xuân đã đến hoà trong nhịp thở
Cánh hoa đào rực rỡ màu tươi
Giọt sương điểm nét môi cười
Trào dâng kỷ niệm hồn tôi nhớ về
Ngồi nghĩ lại chiều quê thủa ấy
Tiếng buồn rơi trỗi dậy trong lòng
Mẹ già mỏi mắt chờ mong
Cung đàn trỗi nhịp tim hồng nhói đau
Vì Tổ Quốc tươi màu rạng rỡ
Tết này con sẽ ở công trường
Tết này tạm gửi tình thương
Gia đình lỡ hẹn… cung đường đón xuân
Con giữ lại câu vần cảm xúc
Cả ân tình cốt nhục từ tâm
Khó khăn cực khổ thăng trầm
Buồn đau nhẫn nhịn hờn căm tháng ngày
Xuân điểm sắc nồng say mạnh mẽ
Mẹ nay già, sức khoẻ bình an
Vững tin hạnh phúc dâng tràn
Lòng con nhớ Mẹ… hoà tan nỗi niềm.
13. BÀI THƠ: TÌNH MẸ
Thơ: Đào Nguyễn
Tình của Mẹ muôn đời khắc mãi
Nghĩa sinh thành đó phải lòng ghi
Mẹ cho tất cả, nên thì…
Đền ơn, đáp nghĩa, đường đi tỏ tường
Năm tháng cũ sầu vương Mẹ khổ
Xạm da mà vẫn cố vì con
Đắng cay Mẹ cũng lo tròn
Hằn in mắt để lòng son ngậm ngùi
Bao cực khổ buồn vui vẫn gắng
Khó khăn mà Mẹ chẳng lời than
Mẹ ơi nghĩa cả vô vàn
Lòng con muốn Mẹ bình an tuổi già!
Giờ đã lớn rời xa để Mẹ…
Ở quê nhà quạnh quẽ buồn thêm
Những khi trở gió bên thềm
Bàn tay của Mẹ về đêm buốt nhiều
Con vẫn nhủ mình yêu kính Mẹ
Bởi làm con hiếu sẽ không rời
Những gì khó nhọc nào vơi
Trong lòng nguyện đáp, muôn đời chẳng quên.
14. BÀI THƠ: MẸ ƠI!..
Thơ: Toàn Tâm Hòa
Mẹ ơi… con đã về rồi!
Chiều nghiêng bếp lạnh nghe bồi hồi… đau
Con nghe xào xạc vườn sau
Mùi hương hoa bưởi, hoa cau quyện vào!
Mái tranh, chái bếp thuở nào
Còn in dáng Mẹ ngọt ngào lung linh
Chiều về sao thấy lặng thinh
Con nhìn quanh quất… tìm hình bóng yêu!
Gian nhà gỗ mục liêu xiêu
Thiếu bàn tay Mẹ rong rêu… phủ đầy
Bên chiều khóe mắt nhòe cay
Con thèm khát một vòng tay… xa rồi
Bao nhiêu cảm xúc bồi hồi
Mái hiên nơi chỗ Mẹ ngồi còn nguyên
Khay trầu kỷ niệm linh thiêng
Con vân về lạc đến miền xa xưa!
À ơi! những giấc mơ trưa
Kẻo cà, kẻo kẹt Mẹ đưa giấc nồng
Câu ca dao thuộc nằm lòng
Từ lời ru Mẹ như dòng… suối mơ
Rồi con lạc đến tuổi thơ
Thấy mình đứng giữa đôi bờ dấu yêu
Bình yên… có Mẹ nâng niu
Đầy yêu thương… cả những điều dạy răn
Giật mình con thấy mảnh khăn
Như màu sương trắng vờn quanh Mẹ mình
Ngu ngơ con lại ngước nhìn
Bờ môi mặn đắng… tội mình mồ côi…!
15. BÀI THƠ: LÒNG MẸ
Tác giả: Minh Lộc
Mẹ là tia nắng đời con
Đêm ngày khổ cực héo mòn sắc xuân
Bấy lâu mẹ đã thấm nhuần
Những lo gạo mắm đổi luân ở đời.
Lo từng giấc ngủ à ơi
Mảnh quần vải áo những lời hát ru
Nhiều hôm gió bão mịt mù
Mái tranh dột nước phải thu lại gần.
Nhọc nhằn mẹ chẳng tiếc thân
Gánh đời mẹ quẩy vai trần vẫn mang
Những đêm lệ ướt hai hàng
Giàu no ít đủ nghèo sang mẹ buồn
Dẫu trời nắng đổ mưa tuôn
Chẳng làm cho mẹ phải luồn cúi đâu
Là con đừng để mẹ sầu
Thương cha nhớ mẹ tháng ngâu tìm về.
16. BÀI THƠ: MÃI GHI ƠN MẸ
Tác giả: Dương Chí
Trong lòng mẹ, con là tất cả
Vì nuôi con, vất vả xá gì
Bụng mang chín tháng thai kỳ
Ngày sinh mẹ chịu hiểm nguy thập phần.
Giữa hai lối, cán cân sinh tử
Thầm cầu mong, hai chữ vuông tròn
Hình hài như búp măng non
Hưởng no sữa mẹ ngọt ngon tuyệt vời.
Những câu hát, ru hời cánh võng
Lòng mẹ hiền, lồng lộng bao la
Đẹp ngời gấp vạn muôn hoa
Bình yên hơn khúc thánh ca dịu dàng.
Mỗi buổi sớm, vội vàng xuôi ngược
Nặng đôi vai, kiếm được đồng tiền
Dụm dành con được lớn lên
Tuổi xuân của mẹ ngày thêm héo mòn.
Con lầm lỗi mẹ buồn đau xót
Bởi vì con khúc ruột máu đào
Đòn roi không nỡ đánh vào
Nhẹ nhàng khuyên nhủ chuyện nào đúng sai
Mong con lớn, thành người lương thiện
Là niềm mơ, ước nguyện mỗi ngày
Tuổi già nhắm mắt xuôi tay
Những lời mẹ dặn đời này khắc ghi.
Ơn nghĩa mẹ, chẳng gì sánh nổi
Đem ví von, biển núi không bằng
Con ghi nhớ mãi trong lòng
Sống sao xứng với linh vong mẹ hiền.
17. THƠ LỤC BÁT: ĐÊM MƯA NHỚ MẸ
Tác giả: Đặng Minh Mai
Đêm qua mưa suốt cả đêm
Con nằm nhớ mẹ rớt thêm mưa lòng
Giọt mưa không chảy thành dòng
Sao con thấy lạnh buốt cong tim rồi
Ngày xưa mưa trắng giữa trời
Tảo tần mẹ vẫn chẳng rời bước đi
Đường trơn lầy lội mỗi khi
Đôi vai mẹ gánh nghĩ suy cuộc đời
Con thơ áo rách tả tơi
Nhà tranh vách đất mẹ rơi lệ sầu
Quyết tâm thoát cảnh cơ cầu
Nhọc nhằn thân mẹ, mẹ đâu có nề
Đêm khuya con thấy mẹ về
Cơn mưa làm ướt dầm dề mẹ tôi
Nhìn con mẹ nở nụ cười
Gạo đây mẹ nấu cơm rồi con ăn
Tóc con giờ chẳng còn xanh
Lá vàng mẹ đã lìa cành xa con
Mưa rơi trôi cát xói mòn
Nhưng hình bóng mẹ mãi còn khi mưa!
18. BÀI THƠ: MẸ VÀ XUÂN
Tác giả: Lạc Phong
Mẹ ơi Xuân lại về rồi
Ngày con xa mẹ càng trôi đến gần
Lá vàng rơi rụng ngoài sân
Gió lay bóng mẹ trong ngần rung rinh
Mẫu thân mẹ đã trọn tình
Dở dang chữ hiếu chỉ mình con thôi
Xin thời gian hãy ngừng trôi
Để cho mẹ ở bên tôi càng nhiều
Tuổi già bóng xế quạnh hiu
Thương thân mẹ tựa bóng chiều dần phai
Hồng Đào khoe sắc vàng Mai
Con còn có mẹ… còn hoài mùa Xuân…
19. LỤC BÁT MẸ
Thơ: Phan Hạnh
Cả đời mẹ vẫn theo con
Nắng mưa sương gió mãi còn đeo mang
Muối dưa nghịch cảnh trái ngang
Thơm tho trong sạch đàng hoàng yên vui
Xua đi bao cảnh bùi ngùi
Vì ta có mẹ đậm mùi nghĩa nhân
Dũa mài rèn luyện bản thân
Giữ gìn khí phách bình an mạnh lành
Mẹ cười hoa nở tươi xanh
Con vui thấy mẹ hiền lành đáng yêu
Cho dù cuộc sống liêu xiêu
Nhờ Người con hiểu được điều thâm sâu
Vững tay vượt sóng bể dâu
Sẻ chia chung sức thương nhau thật lòng
Tuy chưa hoàn hảo thắm hồng
Nhưng ta vẫn thấy ấm nồng tình thân.
20. BÀI THƠ: CON NHỚ MẸ.. MẸ ƠI!
Thơ: Quý Phương
Mẹ giờ khuất núi xa xăm
Con chơ vơ lắm tháng năm xứ người
Mẹ ơi con trẻ lệ rơi
Tay run run viết những lời nhớ thương
Gửi cho Mẹ chốn Tây Phương
Nỗi niềm con trẻ hoài vương bóng hình
Tháng năm khao khát ân tình
Được đôi tay Mẹ ôm mình yêu thương
Con đi trên khắp nẻo đường
Vẫn trăn trở nhớ quê hương của mình
Bởi nơi ấy có dáng hình
Chân Mẹ in dấu sân đình cây đa
Nơi mà Mẹ đã đi qua
Đôi vai kẽo kẹt chợ xa Mẹ về
Giờ đây nhớ Mẹ tái tê
Xa xa con đứng não nề lòng đau
Mẹ ơi nước mắt tự trào
Chứ con đâu có khóc đâu Mẹ à
Nhìn hoài bóng dáng ai qua
Ngỡ như bóng Mẹ từ xa con mừng
Chiều nay chân bước ngập ngừng
Tìm về nơi có mộ phần Mẹ tôi
Cảnh xưa còn đó mà người
Để con đơn bóng khóc cười riêng con.