Hữu Thỉnh và tập thơ Thương Lượng Với Thời Gian phần 1

0
Hữu Thỉnh và tập thơ Thương Lượng Với Thời Gian phần 1

Đối với những bạn đọc yêu thơ thì Hữu Thỉnh đã không còn là một cái tên xa lạ nữa. Ông sở hữu cho mình một kho tàng thơ độ sộ và giàu giá trị sâu sắc. Những câu thơ, áng thơ ấy vào ngọt thưởng thức khe khắt của bạn đọc. Chất liệu văn hoá dân tộc dân gian đã thấm dưỡng linh hồn những câu thơ, chữ thơ. Những mảng dữ dội của đời sống thật, sự khoẻ sáng của thể trọng con người tham gia trực tiếp vào đời sống ấy đã bồi đắp nên chất hiện đại cho những dòng thơ mềm mại. Hôm nay, Baithohay.com sẽ dành tặng quý độc giả những thi phẩm hay nhất trong tập thơ Thương Lượng Với Thời Gian nhé!

Sang thế kỷ

Sang thế kỷ với con tàu quá rộng

Hoa hồng sang, gai nhọn cũng sang

Tay vun cây và bão dập mùa màng

Sông ôm sóng cả bên bồi bên lở

Thương cảm, phản thùng, khoan dung, thớ lợ

Vé trên tay thanh thản bước lên tàu

Kẻ chậm chân có thể là mây nõn

Mải ngu ngơ với chim mới ra ràng

Kẻ chậm chân có thể là anh nữa

cồng kềnh thơ phú đa mang

Nghẹn

Thế kỷ trôi qua

Còn nguyên đại dương ở phía dưới con tàu

Cỏ bao phen phải làm lại từ đầu

Ta im lặng vì quá nhiều mây trắng

Có gì mới? Ngày đi hay cát đến

Có gì vui? Gió thổi lấy lòng cây

Có gì bền? Nhân nghĩa có còn đây?



Ta im lặng vì quá nhiều mây trắng

Những người đi lại phía tôi

Những người đi lại phía tôi

Bao nhiêu bóng mát một lời lá bay

Mặc ai xô dạt mỗi ngày

Múc giếng vẫn đầy sao hôm

Xem thêm:  Bài thơ Hiu Hắt Ngày Thu – Nha thơ Dương Hoàng

Thấy

Đụng một kẻ ngấm đủ mặt cái ác

Sống một ngày lội qua cả kiếp người

Ăn nói khó hơn yêu ghét khó hơn

Đi suốt ngày đời vẫn nguyên chỗ cũ

Đố kỵ gian manh thấp khớp tháo dạ

Tháng ba đầu cành hoa bưởi còn kia

Va quyệt và xây xát

Nhân tình lầm lũi đi

đón ngõ

Đôi luống thời gian

Ai ải mùi đời

Hì hục câu thơ

Gieo chỗ không người

Tấm chăn ngôn từ

Dày sao không ấm

Thi nhân dậy chưa

Gà đang chuyển sớm.

Ngẫu cảm

Thu hết mọi tiếng chuông thành một sắc áo vàng

Cõi thiện xa xăm câu kinh vượt dốc

Bao nhiêu kỳ quan che không kín những gì lầm lạc

Mây vừa đi vừa ngoái lại trông người

Cặn lắng

Cống rãnh thở nhồn nhột dưới nách đêm

Những đàn sên lết đi sau một ngày mỏi mệt

Cặn lắng

Cặn lắng

Tôi cố lách qua cặn lắng của đời mình

Dưới đáy cốc của

Người làm mùa

Những gié vàng lại tụ hội vàng tươi

Mùa hoàn hảo. Thiên nhiên bầy kiệt tác

Sao với ta vẫn chỉ vài nét phác

Tẩy xoá hoài người vẽ mãi chưa xong?

Một lời

Một lời như thể mái chèo

Khi gãy cán đã bao nhiêu người cập bến

Một lời như thể lưỡi cưa

Khi nghĩ lại bao thân cây đã đổ

Một lời như thể giếng thơi

Soi trong đất lại thấy trời ở trong

Bóng mát

Tôi như cây biết giấu lá vào đâu

Giữa gió bụi cõi người

Nếu giấu lá thì còn đâu bóng mát

Bóng mát mà che không nổi chính tôi.

Ngõ thu

Mẹ già khom bóng dưới cau

Ngõ thu nắng dãi ngày mau sập chiều

Có gì trời đất mang theo

Thế gian muôn nỗi cánh diều mong manh

Có gì xoáy vực chông chênh

Gió neo tay mẹ bỗng thành thiên thu

Thời gian

Đem cho. Đem cho

Không giữ lại chút gì

Đòi lại. Đòi lại

Không hề thương tiếc

Bày ra. Rồi xoá đi

Ham chơi. Và bỏ cuộc

Thời gian

Ông là ai!?

Xem thêm:  Trần Vàng Sao cùng những trang thơ hay nhất mọi thời đại phần 2

Vô thanh

Tôi ngồi nhặt sỏi đếm buồn

Gió đi tìm khói chon von mấy đồi

Mây kia ham sự nhất thời

Bao nhiêu oan nghiệt mắt người ngước lên.

Năm đi

Gió sao là lạ. Mây khang khác

Không hiểu. Hay là nhịp cuối năm

Hôm qua thì tiếc. Mai thì sợ

Tuột cương trăng cũ lại sang rằm

Vừa trong mơ cùng tôi

Vừa trong mơ cùng tôi

Cây ra đường đã bụi

Vừa dào dạt cùng tôi

đã thành sương khói

Năm tháng trên vai

Chiều như là chờ đợi

Em như ngày hôm qua

Cây như ai thêu dệt

Gió như kẻ không nhà

Núi cao đường vẫn lội

Bếp nguội biển còn đầy

Sau mỗi lần chạm cốc

Biết đời còn mấy ai.

Đất ngày thường (trích trường ca)

Mười bảy tuổi chắc gì mưa ướt áo

Em đứng so le bên mùa ngâu

Em chọn mùa ngâu để tha hồ lãng quên, tha hồ mơ mộng

Anh đi qua không gặp mắt em nhìn

Mưa trút nỗi niềm

Gió trên đường lai láng

Lật hạt gạo anh tìm

Em đứng cùng ai

Em đứng cùng ai

Lật hạt gạo lại thấy em đang hát

Gió có điều chi mà tìm đến sông dài

Mười năm rồi

Khúc mía gầy anh chưa hề róc vỏ

Mẹ một mình đi cấy cánh đồng xa

Mẹ đã đi hết con đường của mẹ

Hạt thóc đâu

Hạt thóc đâu

Sấm chớp trước hiên nhà

Mười bảy tuổi chắc gì mưa ướt áo

Mẹ mong em vấp phải cầu vồng

Em hẹn về tháng Tư

Bánh trôi nước vỡ đường không gặp bóng

Em hẹn về tháng Sáu

Ngọn sào tre ngấp nghé trái bòng non

Mẹ nhờ cuốc kêu

Cuốc kêu nhỏ máu

Mẹ nhờ khói bếp

Trời ngắt khói đem đi

Rau sam rau dệu rau gì

Rủ nhau thương mẹ những khi mẹ chờ

Anh xuống đò Phụng Hiệp tìm em

Lục bình trôi tránh mặt

Tôm cá quăng mình vào tiệc lớn

Ai chèo đò như dáng mẹ ta khom

Ngọn dừa vuốt gió dài thêm

Vuốt dài thêm con đường sông nước

Chẳng thấy em đâu củi rều trôi chóng mặt

Chiều động lòng cho câu lý cầm tay

Anh đi tìm em câu lý vắt vai

Người cắp thúng đi dọc đường số một

Người thắt cổ dưới gốc cây bình bát

Người đi nhờ phóng ảnh để thờ con

Mẹ ơi mây héo con xin mẹ

lên an ủi mặt trăng buồn

Chợ tan đường cũng như tan chợ

Bán được buồn hay mua được buồn hơn

Ta vay bóng mát mà không trả

Trời hiểu vì sao lại mất mùa

Ta đã qua những mặt bàn nguy hiểm

Những người hiền vương vít giữa rơm khô

Người ta bảo em rẽ qua kênh sáng

Anh rẽ bùn qua kênh sáng tìm em

Người ta bảo em rẽ qua tiệc cưới

Anh tới nơi bát đũa đã say mèm

Nếu em không hứa em quay lại

Cá chẳng hơi đâu đớp bóng cầu

Nếu em không hứa em quay lại

Sáo chẳng rủ đàn bổ xuống lưng trâu

Xem thêm:  Bài thơ Đất Nước (Nguyễn Khoa Điềm) – Đất nước của nhân dân

Bất chợt

Bất chợt

được sưởi ấm

từ những ai không quen biết qua đường

Bất chợt

đọc tiểu sử của

trên đất lấm cuốc cày chưa kịp rửa

Bất chợt

những cánh chim vụt hiện

vẽ đường đi vô định của con người

Vườn Sô-panh

Tặng Đỗ Quân

Vườn Sô-panh trang trí thật sơ sài

Chỉ có gió và rất nhiều im lặng

Im lặng cồn cào giục dây đàn lên tiếng

Những âm thanh nức nở kiếp người

Im lặng biến trời thành trẻ nhỏ

Lá trong vườn khoe những mảnh mây phơi

Một thoáng

Chừng như cây chồn gốc

Muốn đổi bóng cho tôi

Để cây được làm người

Làm người trong chốc lát

Mới một thoáng làm người

Cây bỗng đòi bóng lại

Bão trời ta coi khinh

Bão người không chịu nổi.

Thương lượng với thời gian

Buổi sáng lo kiếm sống

Buổi chiều tìm công danh

Buổi tối đem trí khôn ra mài rũa

Tỉnh thức

Những hàng cây bật khóc

Trên đây, Baithohay.com đã dành tặng quý độc giả những trang thơ giá trị trong tập thơ Thương Lượng Với Thời Gian của nhà thơ Hữu Thỉnh. Hãy cùng nhau cảm nhận ngòi bút tài hoa của ông qua bài viết này. Đón xem phần 2 của chúng tôi vào một ngày không xa các bạn nhé! Thân Ái!

Theo Baithohay.com