
TRĂNG VÀ BIỂN
Trăng là em lúc tròn đầy khi khuyết
Trong trắng ngà ánh thuần khiết tinh khôi
Tuổi mười lăm em rực rỡ rạng ngời
Tròn vành vạnh thả giữa trời tròn bóng.
Anh là biển rập dìu từng con sóng
Đập vỗ bờ sức sống triệu triệu năm
Lúc dịu êm hiền như ánh trăng rằm
Khi giận dữ thét gầm lên dữ dội.
Biển vẫn thế chẳng bao giờ thay đổi
Lúc hóa già khi nông nổi trẻ con
Vầng trăng em theo con nước khuyết tròn
Nét mềm mại ánh vàng non nguyên thủy.
Biển có nước bạn muôn đời tri kỉ
Bạn trăng là thiên lý cánh sao xinh
Biển mừng khi trăng tròn sáng lung linh
Trăng buồn lúc ánh bình minh biển rạng.
Chu Long
PHỐ XƯA NỖI NHỚ
Tôi chậm bước một mình trong nỗi nhớ
Dưới hàng cây con phố nhỏ trong đêm
Gió còn đây hơi thở gió êm đềm
Tiếng lá rụng màn sương đêm nhẹ thả.
Đèn vàng nhạt quán cóc nằm yên ả
Khách vài người quen lạ vẫn thường qua
Gốc rêu phong trần trụi lớp rêu già
Nghiêng nghiêng mái nếp nhà xưa phố cổ.
Tiếng rao bán bánh mỳ đêm trên phố
Âm bổng trầm-Tiếng nghiêng đổ xa xôi
Tiếng chổi tre-Tiếng chổi quét lá rơi
Âm từng khúc vọng trời đêm sắp ngủ
Chân chậm bước một mình trên phố cũ
Trong màn đêm mờ phủ nhớ tháng ngày
Có hai người rượu không uống mà say
Chân dạo khắp con phố này xưa ấy.
Con đường xưa con phố xưa còn đấy
Nhưng chẳng còn bước chân ấy ngày xưa
Tiếng lá rơi tiếng gió thả đong đưa
Đâu còn nữa con phố xưa nỗi nhớ!
Thơ Chu Long
CHIỀU NGANG QUA PHỐ CŨ
Chiều ngang qua phố cũ…xưa
Thoảng mùi hoa sữa hương đưa đêm về
Con đường ngày đó đam mê
Bên hàng cây lá xum xuê ngóng chờ
Cái thời non nớt dại khờ
Nhặt cánh lá rụng ngẩn ngơ mơ màng
Vị thanh hương cúc dịu dàng
Quyện màu ánh ngọc trăng vàng buông rơi.
Chiều ngang qua phố cũ…ơi
Ngắm nhìn kỷ niệm một thời bên nhau
Hàng cây còn thắm sắc màu
Góc phố nóng nụ hôn sâu thẹn thùng
Cái nhìn cháy đến tận cùng
Âm dương hư thực quyện chung giao hòa
Cùng trời đất hợp giao thoa
Trộn nhào vị sắc ngọc ngà hoa hương.
Chiều ngang qua phố cũ…thương
Tìm hoài đâu thấy con đường rêu phong
Còn đâu cánh nắng tím hồng
Trùm ôm mái cổ ngói cong nâu sần
Tuổi thơ ngày ấy xa dần
Hoàng hôn đang thả xuống chân trời chiều
Con đường xưa vắng cô liêu
Chiều ngang qua phố cũ…Chiều mênh mông…!