
Tình yêu có tự bao giờ
Mà em cứ đợi mãi chờ bóng ai
Hoàng hôn xuống một ngày đã hết
Nỗi u hoài mỏi mệt làm sao
Vần thơ cứ thế tuôn trào
Cho cơn phiền não làm đau tiếng lòng
Hết ngồi ngóng đứng trông đây đó
Ngẩn ngơ nhìn ngọn cỏ xa xa
Cảnh quan khuất bóng dương tà
Trong đầu mơ tưởng như là tương tư
Bao nỗi nhớ không từ diễn tả
Em yêu anh với cả niềm thương
Dù xa cách mấy dặm đường
Thả hồn theo gió trao hương ái tình
Em vẫn ước chúng mình hội ngộ
Được cùng anh ăn ở chung nhà
Duyên hồng quyện khúc hát ca
Phu thê kết nghĩa mặn mà áng tơ
Say nồng mãi giấc mơ đằm thắm
Có anh về ủ ấm con tim
Môi hôn giây phút đắm chìm
Men nồng nhiệt ấy lặng im chốn này
Khoảng trời rộng bàn tay ôm siết
Một cuộc tình tha thiết bên nhau
Nên thơ hương sắc muôn màu
Đượm ngàn thương nhớ ngọt ngào mãi thôi
Lời nguyện ước thành đôi thành cặp
Nghĩa vợ chồng xây đắp mình ơi
Thơ ca ta gửi trao lời
Ru hoài bến mộng tuyệt vời ái ân
Không cần biết cõi trần vay mượn
Giữa kiếp người có vướn sầu cay
Đã yêu yêu hết lòng này
Nỗi niềm em đó có hay chăng tình?
Xin nguyện giữ đời trinh trong trắng
Ban tặng người sắc nắng tinh khôi
Nụ cười luôn nở trên môi
Má hồng xinh xắn rạng ngời sắc hoa
Niềm thương ấy mặn mà mãi nhé
Hương tình yêu vỗ nhẹ nồng nàn
Lòng tin đượm nghĩa chứa chan
Và em tỉnh giấc dịu dàng bên anh
Lời thề gửi đến cao xanh
Ngàn năm trọn kiếp dệt thành uyên ương.
Két Vàng