
Trời cho đôi mắt em cười,
Xiêu đình nước Sở, tả tơi nước Tần.
Gặp em hôm lễ đầu Xuân,
Với tôi, có chút ngại ngần đắn đo.
Mình là“Hoàng tử chăn bò”,
Chắc nàng thương hại ban cho nụ cười.
Cảm tình là cái trời ơi,
Thoáng vui chốc lát thế rồi lại quên.
Bẵng đi đến mấy tháng liền,
Ngạc nhiên-Tôi bỗng thấy em lại nhà.
Bởi nghèo chẳng có bình hoa,
Tôi lan man chuyện đưa đà vòng quanh.
Chợt nghe em nói chân thành,
“- Bỗng dưng em thấy nhớ anh lạ kỳ”.
Trời sập đi, đất sập đi!
Tai tôi ù đặc những gì vừa nghe.
Mắt em có vẻ e dè,
Chào tôi rồi vội ra xe trở về.
Còn tôi, nửa tỉnh nửa mê,
Trời như rộng mở, bốn bề đầy hoa.
Gió reo vui, nắng chan hòa,
Để tôi hát mãi khúc ca yêu đời.
./.