
Anh thẫn thờ nhìn tờ lịch trên tay
Giật mình thấy thời gian trôi nhanh thế!
Một năm nữa mà chúng ta không thể..
Khoảng cách vô hình, tuy ngay đấy…lại vời xa…
Men tình nào rồi cũng sẽ phôi pha
Và nỗi nhớ cũng nhòa theo năm tháng
Khi kí ức bị nhấn chìm trong quên lãng
Những nguyện thề xưa nào đáng ý nghĩa gì!
Anh cũng hết giận mình khi đã để em đi
Thôi ngóng đợi dòng tin em nhắn tới
Cũng biết tìm mấy trò tiêu khiển mới
Khỏa nỗi cô đơn, thao thức những đêm dài
Và bây giờ…lại một Tháng Mười Hai….
Để gợi lại cái ngày anh muốn quên đi nhất
Tới cái ngày ta xa nhau cả một vòng trái đất
Khi hai nửa quay lưng…khoảng trống cứ loang dần…
Anh vo tròn tờ lịch ném ra sân
Như ném xuống mộ phần cả một thời say với đắm
Mùa đông ấy với anh dài ghê lắm
Nhưng giờ chỉ còn là những tờ lịch tháng Mười Hai.