
Ta nhớ quá tháng mười hai năm trước
Ta cùng người thả bước dưới sương đêm
Ôi! Cái rét sao nghe vẫn êm đêm
Mùi hoa sữa vương tóc mềm ngây ngất
Với bàn tay ta tìm tay siết chặt
Nghe nồng nàn hơi thở tháng mười hai
Tim thổn thức trên suốt chặng đường dài
Đừng đến nữa tháng mười hai lạnh lắm
Một mình ta đang trong vùng lửa ấm
Vẫn nghe hồn thấm rét em ơi
Vẫn có trăng và vẫn sáng ngập ngời
Chỉ nỗi nhớ là dâng cao vời vợi
Dẫu đã biết thời gian trôi chẳng đợi
Ngọn sóng lòng sao cứ vỗ chơi vơi
Gửi vần thơ ta trải nắng ngang trời
Xua cái rét để môi người rạng rỡ.