Trở về quê nội

0
Trở về quê nội

Ôi quê hương xanh biếc bóng dừa 
Có ngờ đâu hôm nay ta  
Quê hương ta tất cả vẫn còn đây 
Dù người thân đã ngã xuống đất này 
Ta lại gặp những mặt người ta yêu biết mấy 
Ta nhìn ta, ta ngắm, ta say 
Ta run run nắm những bàn tay 
Thương nhó dồn trong tay ta nóng bỏng. 

Đây rồi đoạn đường xưa 
Nơi ta vẫn thường đi trong mộng 
Kẽo kẹt nhà ai tiếng võng trưa 
Ầu ơ… thương nhớ lắm 
Ơi nhũng bông trang trắng, những bông trang hồng. 
Như tấm lòng em trong trắng thủy chung 
Như trái tim em đẹp màu đỏ thắm 
Con sông nhỏ ta đã tắm 
Vẫn còn đây nước chẳng đổi dòng 
Hoa lục bình tím cả bờ sông. 

Mẹ lưng còng tóc bạc 
Ngậm ngùi kể chuyện ta nghe 
Tám em bé chết vì bom xăng đặc 
Trên đường đi học
Giặc giết mười người trong một ấp 
Bà con khiêng xác chất đầy ghe 

Chở lên với giặc 
Làng ta mấy lần bom giội nát 
Dừa ngã ngổn ngang, xơ xác bờ tre, 
Mẹ dựng tạm mái lêu che mưa che gió. 
Ta có ngờ đâu mái lều của mẹ 
Dưới lớp đất kia vẫn còn 
Mẹ ta sớm hôm 
Nuôi các anh ta dười hầm bí mật 
Cả đời mẹ gan góc 
Hai mươi năm giữ đất, giữ làng 
Ôi mẹ là bà mẹ miền Nam. 
Ta có ngờ đâu em ta đấy 
Dưới mái lều kia em đã lớn lên 
Em đệp lắm như mùa xuân bừng dậy 
Súng trên vai cũng đẹp như em 
! Sao tóc em thơm vậy 
Hay em vừa đi qua vườn sầu riêng 
Ta yêu giọng em cười trong trẻo 
Ngọt ngào như nước dừa xiêm 

Xem thêm:  Trăng sáng sân nhà em - Trần Đăng Khoa

Yêu dáng em đi qua lắt lẻo 
Dịu dàng như những nàng tiên 
Em là du kích, em là giao liên 
Em là chính quê hương ta đó 
Mười một năm rồi ta nhớ, ta thương 

Đêm đầu tiên ta ngủ giữa quê hương 
Sao thấy lòng ấm lạ 
Dù ngoài trời tầm tã mưa tuôn 
Tiếng đại bác gầm rung vách lá 
Ôi quê hương ta đẹp quá! 
Dù trên đường còn những hố bom 
Dù áo em vẫn còn mảnh vá 
Chỉ có trái tim , sắt son 
Và khẩu súng trong tay cháy bỏng căm hờn.