Mùa đông đến rồi có lạnh không anh
Sao cứ thế cứ đi hoài biền biệt
Tấm áo mỏng chống gió mùa khắc nghiệt
Rét thấu xương da tím ngắt môi bầm
Mùa đông rồi sao chẳng chịu dừng chân
Ngoài biên cương bây giờ im tiếng súng
Anh đã hứa sao anh không làm đúng
Hết giặc rồi mình đám cưới được không?
Chiếc gối em thêu vẫn thắm sắc chỉ hồng
Mùi vải mới đang chờ người dùng gối
Bao năm trường…tình ta không lạc lối
Về đi anh đất nước đã yên bình
Chốn xa xôi giữa bát ngát rừng xanh
Tiếng suối reo tiếng nai rừng mang tác
Chỉ có điều không gian đang đổi khác
Về thôi anh về lại với quê nhà
Hoà bình rồi sao anh cứ mãi xa
Mọi ẩn ức hãy cho vào dĩ vãng
Ngấng cao đầu tìm tương lai tươi sáng
Về đi anh…đất mẹ vẫn mong chờ…
Em biết rồi chí là một giấc mơ!!!
Tuổi hai mươi anh gửi mình vào đất
Nhưng ao ước của em là rất thật
Về đi anh…hương bưởi vẫn ngạt ngào…
Thi Sơn
(Sơn Hoàng/ Ninh Bình)