
Người đời thường nghĩ mình là cao
Nhìn lên ngó xuống rồi tự hào
Sự đời nhân thế xưa nay vậy
Chỉ là ảo tưởng giấc chiêm bao
Ta hãy là ta tự thuở nào
Sống đời vui khoẻ lòng thanh tao
Thị phi đen trắng như làn khói
Ai nói thế nào cũng có sao
Cuộc đời ngắn ngũi có là bao
Trăm năm được mất dạ nghẹn ngào
Xa lánh bụi trần tìm hương đạo
Neo thuyền bát nhã dạ tiêu dao
Đời là mộng ảo có gì mong
Trăm năm rủ bóng xác ngoài đồng
Tâm tư vướng bận chi phiền não
Buông xả đau thương đời thong dong
Ngừng vướng bận, những thăng trầm quyền tước
Bao danh lợi, sau trước dạ chẳng màng
Phận giàu nghèo, vinh nhục chớ đeo mang
Buông bỏ hết, chuyện thế gian vui buồn.