
Ngồi buồn nhớ lại Thu xưa,
Tóc em khi ấy mới vừa tròn vai.
Với tôi, một kẻ bất tài,
Biết thân nên chỉ đứng ngoài nhìn xa.
Thấy em duyên dáng mặn mà,
Người đời như bướm vờn hoa lượn lờ.
Bất ngờ- hơn cả trong mơ,
Thấy em một bữa đứng chờ từ xa.
Hỏi em sao chẳng lại nhà,
Em cười em bảo người ta tỵ hiềm.
Cuộc đời từ bữa có em,
Tôi thường mơ mộng những miền trời xa.
Chiến tranh phá hoại bùng ra,
Tôi đành tạm biệt quê nhà rồi đi.
Chia tay, em chẳng nói gì,
Sụt sùi khóe miệng hàng mi lệ nhòa.
Tám năm ở chiến trường ra,
Ngày về tôi vội qua nhà tìm em.
Vườn xưa ngõ cũ đường quen,
Em đi đâu vắng bức rèm lặng im.
Tám năm, tôi lại đi tìm,
Nào đâu tăm cá bóng chim mịt mù.
Cuộc đời được mấy mươi thu,
Thẫn thờ nhớ lại, cho dù buồn thêm.
./.