
Quê em đường đất thế này.
Cái nghèo truyền kiếp lây dây bao đời.
Nắng mưa là việc của trời.
Đường trơn té ngã anh ơi…có về.
Bên đường đồng lúa xanh quê.
Đôi con cò trắng trao thề yêu thương.
Khách lạ từng đến con đường.
Mắt nhìn lơ đãng…vấn vương chi người.
Quê nghèo vất vả cả đời.
Con đường trơn trượt có mời…cũng không.
Em thời xếp lại mộng hồng.
Chúc người vui vẻ mà lòng xót xa.
” Bao giờ Trạch đẻ ngọn đa.
Sáo đẻ dưới nước” quê ta hết nghèo.
Chắc là lúc đó người theo.
Cùng về bái tổ thả neo câu tình.
Gái quê cũng lại chẳng xinh.
Em đành tạm biệt bóng hình người thương!
!!!!!