Mây và sóng – Tagore Rabindranath

0
Mây và sóng – Tagore Rabindranath

Mẹ ơi, những người sống trên mây đang gọi con: 
"Chúng ta chơi đùa từ khi thức dậy cho đến lúc chiều tà, 
Chúng ta chơi với buổi sớm mai vàng, 
Chúng ta chơi với vầng trăng bạc." 

Con hỏi: "Nhưng tôi làm sao mà lên được với các người?” 
Họ trả lời: “Hãy đến bên bờ trái đất, 
và đưa tay lên trời, 
em sẽ được nhấc bổng lên mây." 

Con nói: "Mẹ tôi đang đợi ở nhà 
Làm sao tôi có thể bỏ mẹ tôi mà đi được?" 
Thế là họ cười rồi bay đi mất. 
Nhưng con biết một trò chơi thích hơn trò ấy, mẹ ơi. 
Con sẽ là mây và mẹ sẽ là trăng. 
Con sẽ lấy hai tay trùm lên người mẹ, 
Và mái nhà sẽ là bầu trời xanh thẳm. 

Những người sống trong sóng nước gọi con: 
"Chúng ta hát từ sớm mai đến tối, 
Chúng ta ngao du khắp nơi này nơi nọ 
mà không biết mình đã từng qua những nơi nào". 

Con hỏi: "Nhưng tôi làm sao gặp được các người?" 
Họ bảo con: "Hãy đến chỗ gần sát biển 
và đứng đó, nhắm nghiền mắt lại, 
là em sẽ được đưa lên trên làn sóng" 
Con bảo: "Buổi chiều, mẹ tôi luôn luôn muốn tôi ở nhà với mẹ- 
Làm sao tôi có thể bỏ mẹ tôi mà đi được?" 
Thế là họ cười, múa nhảy rồi đi qua. 

Nhưng con biết một trò chơi hay hơn trò ấy 
Con sẽ là sóng, mẹ sẽ là một bờ biển lạ lùng. 
Con sẽ lăn, lăn, lăn mãi 
và vỗ vào gối mẹ, cười vang. 
Và không một ai trên cõi đời này biết nơi đâu mẹ con ta đang ở.


Xem thêm:  Nguyễn Lãm Thắng và Các phần khác (Tập 1008 bài thơ thiếu nhi)