Nỗi buồn con gái – Thiên Ân

0
Nỗi buồn con gái – Thiên Ân

lăn ướt nhẹ rèm mi
Dạo ấy chẳng nói gì?
Âu yếm uột èo đeo bờ nhớ
Nhện giăng giăng kín tuổi xuân thì
Gốc chuối khô tàu buông hắt hiu
Năm năm tháng tháng mộng bay chiều
Ấp ủ môi hồng men ân ái
Ai ngờ tình rớt miền tịch liêu?
Nỗi buồn ngoi ngóp lại bủa vây
Tôn thờ chi nữa mối tình này
Những kẻ bạc tình nực cười nhỉ!
Vào chốn thiên đường thay!
Tình lại chôn vùi héo trái tim
Con chim bói cá bỗng chết chìm
Mây xám nghiêng sầu miền dĩ vãng
Đá cuội khóc hờn mắt lim dim
Nỗi buồn trôi về cõi hư không
Thương xót đời cua, khổ thân còng
Thêu dệt gấm hoa chi chi nữa?
Nghẹn ngào thôi tát cạn Đông
Chua chát lè nhè cứ điêu ngoa
Con ngươi mòn mỏi tuổi già
Bóng ngã dật dờ ngày thương hận
Phai phôi dạ xót xa


Xem thêm:  Bài thơ Em đâu – Nhà thơ Dương Tuấn