
Gia đình có 3 người con.
Dân là mẹ đẻ, héo hon yếu gầy.
Sinh ra trong kiếp đọa đày.
Bởi do thằng Sản suốt ngày bám ăn.
Mong rằng nó biết ăn năn.
Cho dù đã muộn, khó khăn dẫu nhiều.
Mẹ Dân khổ nhục trăm chiều.
Bán thân, trộm cắp….. gánh điều thị phi.
Số tiền dành dụm cóp ki.
Sản đang vét sạch hốt đi xứ người.
Con nó ngu dốt lại lười.
Gửi sang nước giẫy để cười với Tây!
Vợ nó du lịch đó đây.
Đầm già bay lượn trên mây ấy mà.
Tại Sản thường hay vắng nhà.
Ruộng hoang nước cạn thế là mượn trâu!
Ông Bà xưa đã có câu:
Dột nhà từ nóc, chứ đâu nói đùa.
Một năm mưa hết hai mùa.
Nước mưa chảy đọng miếu chùa cũng hư.
Nếu mà Sản cứ khư khư.
Tánh nào tật đó coi như hết rồi.
Mẹ Dân làm mãi con mồi.
Bản thân của Sản, gấu nhồi ruột bông.
Trước giờ ăn thích làm không.
Cầu, đường, cảng, đập, bê tông chẳng chừa.
Với Dân Sản mãi dối lừa.
Chuyện không nói có, cãi bừa để qua.
Coi kìa, con của người ta.
Chỉ bằng nửa tuổi đã ra vóc hình.
Biết yêu chăm sóc mẹ mình.
Đền ơn đáp nghĩa thâm tình dưỡng sinh.
Lẽ nào nó bị thần kinh.
Mộng du ngủ giữa bình minh nắng vàng.
Đời thường mà tưởng Thiên Đàng.
Nó đi đi mãi…….đếch màng thời gian?
Dân buồn, phản đối, kêu than.
Roi cùm tù ngục nó mang tới liền.
Bạn " lạ " đầy rẫy ba miền.
Chúng thay nhau phá, xỉa tiền ok.
Kể mà lòng dạ tái tê.
Chuyện dài nhà Sản lê thê thối rùm.
Trời thương, xin hãy cứu giùm.
Giúp cho thằng Sản hết khùng, ông ơi!
( Dung Nguyên 25.9.2015 )