(tặng ta) Ta sinh ra cô đơn giờ cô đơn đã cũ ta trưởng thành…
Những năm nhà nào cũng thiếu người làng mạc ruộng vườn vắng bặt con trai…
Xuân ở lòng ta đã khác rồi Đâu còn ca ngợi cánh hoa tươi Như…
Bây giờ mười lăm ngày sau khi em đã sinh mười lăm ngày sau khi…
Đất nước đứng lên từ những mặt trống đồng Bước xuống phù sa châu thổ…
Anh yêu em vì sao không biết rõ Chỉ biết yêu em anh thấy yêu…
Quê hương ơi! Đường quan lầy nước mắt Điệu sáo hết du dương Mây chìm…
Trán Người cao hơn nghìn núi sọ Mặt Người mênh mông hơn niềm hư vô…
Tôi thấy em dưới gầm cầu hoang phế Áo quần dơ, cọng rơm cỏ bám…
Chàng họa sĩ hôm nay vừa ném bút Bởi vì Mơ và Thực chẳng đi…