Cảm nhận thơ Nguyễn Thiên Ngân qua tập Mình phải sống như mùa hè năm ấy

Thơ Nguyễn Thiên Ngân luôn chứa đựng trong đó một sức trẻ dồi dào. Bởi cô là một tác giả trẻ và đa tài. Thêm vào đó ngay từ khi còn đi học cô đã từng tham gia nhiều cuộc thi và cộng tác với một số tờ báo. Chính điều này đã nuôi dưỡng hồn thơ của cô. Và một trong những tập thể hiện rõ nhất phong cách thơ Nguyễn Thiên Ngân chính là tập Mình phải sống như mùa hè năm ấy (2012). Hãy cùng nhau cảm nhận những bài thơ hấp dẫn của cô nhé!

Cảm xúc yêu thương trong thơ Nguyễn Thiên Ngân

Đọc những vần thơ Nguyễn Thiên Ngân ta có thể cảm nhận được những cung bậc cảm xúc của tình yêu. Đó có thể là những rung động hay những nỗi xót xa không thể nói lên thành lời. Chính những điều này đã làm cho các bài thơ thêm phần ý nghĩa. Và nó cũng dễ dàng hơn trong việc chạm tới trái tim của người hâm mộ.

Anh muốn mình sống mãi những ngày xanh

Nếu có thể đóng chai được gió biển

Anh sẽ mang nó đến nhà em

Đổ từ từ qua khu vườn đêm

Bản lề cửa sổ sẽ biến màu rỉ sắt

Như những con thuyền nằm uể oải trên bờ cát phẳng

Trong mùa hè động biển

Áo quần sẽ khô cong trên những dây phơi

Trong túi áo có vương vài hạt cát

Còn hồn em thì thênh thang bát ngát…

Nhưng thời gian, thời gian!

Làm sao quay lại được năm chúng mình mười mấy tuổi

Để nhảy ùm bơi ngược dòng sông

Để con nước dẫn mình đi đến khởi nguồn

Nơi biển sông hội ngộ thêm một lần

Và tháng ngày của chúng mình là một mối mơ tràn nắng

Mặc cho hơi muối mặn bám mờ lên từng phiến cửa trong

Mình nên sống như mùa hè năm ấy

Anh muốn mình sống mãi những mùa xanh

Anh nhớ rõ cái mùa hè năm đó

Những cơn giông làm vỉa hè bốc hơi như thể chảo đun

Mình nói chia tay hoài mà không thể dứt

Ở bãi gara gần nhà.

Và nếu mùa hè là một bài ca

Mà đến già anh và em còn hát

Thì mùa đông ẩn chứa nhiều đắng chát

Mà tuổi trẻ hai ta chưa nếm bao giờ.

Nhưng thời gian như nước đại dương kia

Em chỉ có thể vốc trong lòng tay một ít

Nên hãy bơi trước khi ta gục chết

Xương cốt hoá thành những nhánh san hô đen

Nhưng em ơi

Mình phải sống như mùa hè năm ấy

Anh muốn mình sống mãi những mùa xanh!

Em mệt rồi không nói nổi lời yêu?

Em mệt rồi không nói nổi lời yêu?

Cứ giấu mãi điều gì sau mắt thẳm

Mặc cho tôi với cuộc tình mê đắm

Thề non cao rồi lại đến sông dài

Em mệt rồi không nói nổi lời yêu

Những chuyện cũ cũng không còn muốn nhắc

Quá khứ em là những chiều yên lặng

Tôi ngồi nghe tiếng rạn tim mình

Em mệt rồi không nói nổi lời yêu

Sợ hứa điều gì rồi sau này quên mất?

Sợ không thành, rồi lòng em dằn vặt

Sợ hẹn thề như sóng sợ xa khơi?

Nên tôi ngồi đong đếm lại tôi

Liệu có phải mình đầu môi chót lưỡi?

Rồi có thể ngày mai mùa thay màu nắng mới

Tôi nói gì với tình cũ trùng khơi?

Đời sẽ nhìn tôi như một tên phản phúc

Không biết yêu thương những thứ đã nuôi mình

(Tình yêu ấy đã gọi tôi thức dậy

Bay lên trời cùng với niềm tin)

Tôi sẽ phải đi lang thang cuối đất cùng trời

Như gã Do Thái bị Chúa Trời xử phạt

Và kí ức sẽ chém tôi nhiều nhát

Những lời yêu sẽ đóng băng trên môi

Những viễn cảnh kinh hoàng nào có thể cản ngăn tôi

Nói lời yêu em

Như mãi là đầu-tiên-và-duy-nhất?

Em mệt rồi, thôi để mình tôi

Tôi sẽ yêu em gấp đôi, ba hay bốn lần đáng-ra-tôi-phải

Quá khứ nào cũng thành chuyện thiêng liêng

Em cứ giữ những điều em cần lại…

Nếu tất cả yêu thương đều có kết cục buồn

Nếu tất cả yêu thương đều có kết cục buồn

Thì còn ai thèm đi đến cuối

Mà những đoạn đường dang dở, những cuộc tình nham nhở

Cũng đâu có gì vui hơn.

Thà cứ đâm đầu leo lên yêu như mưa dữ sóng cuồng

Nếu chia tay rồi mới nhớ ra mình quên chưa hôn

Thì đừng ngại ngần quay xe lại

Nếu ngủ rồi mới nhớ ra mình quên chưa chúc ngủ ngon bằng câu nào êm ái

Thì phải tìm gặp người ta trong mơ và lặp lại trăm lần

Nếu có lúc ngồi bên nhau mà quên nắm tay lén lút dưới gầm bàn

Thì khi ra bãi giữ xe, phải nắm bù trước khi lục túi tìm thẻ xe, chìa khoá

Tóm lại là đừng bao giờ, đừng bao giờ để lỡ

Nhận và cho những ngọt lịm, xôn xao

Tóm lại là cuộc đời này ngoài chuyện yêu đương thì còn quái gì vui đâu

Sao còn tiếc còn sợ còn nghi ngại và còn bỏ lỡ?

(Tôi gớm những kẻ ăn bánh mì nửa ổ,

Thuốc hút nửa chừng và yêu cầm cự cho hết tháng đoạn ngày thôi)

Rồi tôi sẽ lại ôm em trên cánh đồng

Rồi tôi sẽ lại ôm em trên cánh đồng

Giữa hương cỏ mới còn nồng nàn quanh quất

Chúng mình sẽ thành cặp bù nhìn ngơ ngác nhất

Giữa chiều mùa tao tác chim di.

Rồi tôi sẽ lại ôm em trong tay

Mà như không thể giữ gì

Những xiết ghì muốn vỡ tung bầu ngực

Chỉ làm cho lòng mình thêm trống trải nhiều hơn

Em chẳng ở đâu trong thế giới trong mơ

Tôi xây mãi từ tuổi mình vụng dại

Con sẻ nhỏ đậu nhìn tôi ái ngại

Giấc mơ này quá rộng với mình tôi

Rồi tôi sẽ vẫn mang em theo tôi

Đi đến những miền mơ

Nơi người ta sẽ yêu nhau – dù sao đi nữa

Tôi nắm tay em và bảo rằng đừng sợ

Thế giới này có bất trắc gì đâu

Khi rốt cuộc người ta biết yêu nhau

Biết đặt tháng ngày hiện tại lên trên nỗi lo bất trắc…

Em ạ, bây giờ là mùa hạ

Chúng ta đang sống những phút giây không thể quay về.

Tôi không biết ngày mai là mây đen hay một ngày nắng mật

Chỉ biết yêu em lúc này

Chỉ biết rằng khi bàn tay còn nắm bàn tay

Thì em đừng khóc vì những dự cảm xuẩn ngốc có thể mang đi cả những khắc thời đẹp nhất

Thời hồng hoang, người ta đã từng sống trong địa đàng hạ giới

Nhưng chao ôi, họ có biết được đâu?

Hãy ôm tôi đi và nhấm nháp vị ngọt của bắt đầu

Dẫu biết có ngày chúng mình sẽ không đi đến cuối

Nhưng bây giờ em đây trong vòng tay, mắt nhìn tôi vời vợi.

Tôi tiếc gì mai sau?

Viết giùm một người mà mình rất-là-thương

Rồi sẽ có những lúc thế này trong đời

Mình phải quên đi một người yêu thương,

Một con đường quen,

Một bài hát viết riêng cho em và chỉ em

Dù đã vang trên môi của trăm ngàn kẻ khác

Rồi sẽ có lúc mình dường như mất cả

Không hôm qua, không còn cả bây giờ

Địa cầu vón thành bụi tro vô nghĩa

Trước mắt mình chỉ còn lại ngày mưa

Rồi sẽ có những lúc như thế này trong đời

Ta chẳng cần biết mặt trăng mặt trời sao hoả

Ta chỉ biết vắng em

Đời chẳng còn chi cả

Chẳng còn cả cơn giận bừng bừng hay leo lét ngọn vui

Nhưng có những điều cũng phải qua thôi

Ta đâu thể nằm xuống nhắm mắt không dậy vì phải xa nhau

Vẫn còn tách nước nóng trên bàn chờ ta uống

Vẫn còn chớm lá đầu cành nhắc ta lại mùa xuân

Và cầu mong vẫn sẽ còn những bâng khuâng

Đời chắt lại, để phần ta vài ngụm

Uống nốt cơn buồn đêm nay rồi thức dậy đi thôi

Sẽ còn rất nhiều điều đau hơn nữa trong đời…

Thơ nghìn năm để gửi kẻ trăm năm

Rồi có lúc ta nhìn nhau hờ hững

Trăng muôn năm cũng phải nhạt thôi mà

Đường xa ngái, hai ta thì chập chững

Mỏi mệt rồi nên đành đoạn chia xa.

Người ong bướm mật đời chưa trải hết

Làm sao đành dừng ở một nhuỵ hoa

Ta đã bước trên đường tình thấm mệt

Chỉ mong sao về trú dưới hiên nhà

Đừng cay độc buông những lời mưa nắng

Cứ yên nhiên nghe gió động bốn bề

Lòng tin mãi miễn qua mùa cay đắng

Mây trăm năm rồi cũng sẽ quay về

Nhưng trời hỡi, ta biết rồi, ta dại

Mây trở về nào có phải mây xưa

Tình trong trẻo đã nhuốm màu nghi ngại

Nước suối khe có trở lại bao giờ.

Ta dại mà, ta trèo lên cành bưởi

Để gai đâm cho rách thịt tan da

Mùa hoa trắng đã héo vì trông ngóng

Nụ tầm xuân cũng chết dưới vườn cà.

Ta dại mà, ta thả kim xuống bể

Ta gánh vàng đi đổ tận sông Ngô

Để bây giờ phải mang thân còng gió

Mé sông Tương con sóng mãi xô bờ

Tóc mai ướt vì nằm nghiêng mà khóc

Sợi vắn dài cay đắng hệt câu ca

Thì không đặng nên nghìn năm thương mãi

Chứ trăm năm, ai biết được ai mà…

Bài thơ này tặng những đắm say qua và tặng cho người mình chưa từng mất

Thế là cơn mưa đầu tiên đã đến

Mình còn chưa kịp quên cơn mưa năm cũ đã bắt đầu thế nào

Tại sao

Mình mắc mưa ở đâu

Với ai

Lúc đó quán mở bài gì

Và màu áo của người ta màu gì.

Thế mà đã mùa mưa

Người năm ngoái còn mới tinh

Nay đã thành người xưa

Nhìn nhau bắt đầu ngán lên tới cổ

Bài hát mùa xưa vẫn còn run rẩy

Sao bây giờ chỉ làm mình nhớ đến khôn khuây cái người mình chưa hề mất bao giờ

Em ơi, em ơi

Làm sao để trở về mùa mưa năm ngoái

Khi những tổn thương chưa bén rễ lên cây

Khi vì tình yêu và vì những đắm say

Chúng mình có thể thứ tha cho nhau kể cả những tội lỗi tày đình như lừa cha phản chúa

Sao bây giờ chỉ vì một mẩu bánh mì anh bỏ dở

Mà em nỡ cau mày?

Vì vài ba phút anh tới muộn

Mà em đành chua cay?

Sao anh có thể đành quên ngày thứ ba trăm tám mươi ba chúng mình quen

Trong khi mùa mưa năm ngoái,

Giây thứ hai triệu quen nhau cũng đáng để khui vang, tặng hoa mừng kỷ niệm

Sao anh có thể để em đứng chờ lâu như thế

Khi mùa mưa năm ngoái,

Anh đứng dưới mưa sớm đến hơn nửa tiếng đồng hồ.

Có lẽ chúng mình đều là những cơn mưa

Trút hết nước cả rồi,

Nên bắt đầu cơn nắng…

Anh ước gì được trở về mùa mưa năm ngoái.

Để yêu em say đắm lại một lần

Muốn nói rằng, nhớ người lắm, biết không?

Người mà anh chưa từng bao giờ mất…

Tháng ngày thì xanh mãi

Ta muốn ngồi bên em

Hát tình ca du mục

Giữa núi đồi thao thức

Giữa cánh rừng thu thưa

Giữa con tàu xuyên mưa

Hãy ngôi làng quên lãng.

Bài tình ca bay đi

Hai đứa mình ở lại

Tháng ngày thì xanh mãi

Như hồ trên núi kia

Sẽ không có chia lìa

Hay tính toan khờ dại

Những yếu mềm, sợ hãi

Cũng bặt dấu chân mây

Bàn tay trong bàn tay

Ru mùa xuân gần lại

Sự hoài niệm về những gì đã qua

Đó có thể là những sực tiếc nuối về những năm tháng đã qua. Là những ngày tháng còn xnah mãi và là những điều mà ta đã quên. Hay đơn giản chính là mùa hè năm đó của chúng ta. Những điều đơn giản và tưởng chừng như vậy đã dễ dàng làm con người ta thêm thổn thức. Cùng đọc những vần thơ Nguyễn Thiên Ngân dưới đây và cùng cảm nhận nhé!

Có những ngày

Có những ngày chỉ muốn trở về quê

Nằm nghe gió rít qua hàng song cửa

Nói với mẹ: Con không đi làm nữa

Mẹ nuôi con đọc sách hết đời, nghe?

Có những ngày chỉ muốn bỏ xứ mà đi

Không bồ bịch yêu đương,

Hình trong ví xé đôi, nhẫn thề quăng xuống bể

Chỉ có ước mơ đã lỡ vẽ cùng nhau đã lỡ khắc sâu

Giờ có bôi có xoá cũng không ăn thua, chỉ tổ làm đau

Nên có những ngày chỉ muốn bỏ xứ mà đi

Mà trên đường đi khỏi xứ cũng ngoái đầu coi có ai rượt theo nói một câu thôi

Đừng đi mà!

Đừng đi!

(Chỉ đơn giản là đừng đi, còn ai đó đã cạn lời, giờ chẳng còn biết nói với ai thêm điều gì)

Có những ngày chỉ muốn lao xuống vực sâu

Muốn đi vào rừng

Muốn nuốt mặt trời cho thủng bụng

Muốn đạp con trăng non cho rách chân chảy máu,

Muốn len lỏi vào bụi sao cho toác mặt sứt đầu

Muốn mình đau thật là đau

(Chứng này gọi là tâm thần tự hoại)

Có những ngày ôi có những ngày

Không đủ can đảm để mà say

Sợ mình say không tới,

Chỉ ói ra mật xanh mật vàng chứ không ói ra lời cần nói

Không đủ can đảm để mà khóc

Cứ ròng ròng nước mắt cứ nghẹn ngào cơn nấc

Mà cười khan: mình vui mà, mình say.

Em ơi tàng me chiều nay xanh như thằng dở hơi nào làm photoshop quá tay

Em giấu bình mực tuổi trẻ say sưa của chúng ta ở đâu giữa biển đời náo động

Tôi làm sao hoạ một tiếng ve bay?

Những điều vô nghĩa

Bầu trời là điều vô nghĩa

Khi tôi không thể nào bay

Ước mơ là điều vô nghĩa

Khi tôi cạn rồi mê say

Dòng sông là điều vô nghĩa

Khi tôi không có lá buồm

Phố đông là điều vô nghĩa

Khi tôi chạm niềm cô đơn

Mọi thứ đều là vô nghĩa

Tôi thèm một mảnh bình yên

Bình yên cũng là vô nghĩa

Bởi vì tôi cần có em! một đám cưới

Rồi cũng đến lúc tụi mình đã lớn

Cũng phải đi lấy vợ lấy chồng

Những đám cưới, nghĩ về, sao mà ớn

Cứ như là trông con sáo sang sông.

Mày sẽ bước lên một sân khấu lớn

Có em-xi và hai họ ngượng ngùng

Ly rượu lễ rót hoài không đầy nổi

Hai vợ chồng tựa nhau để thôi run

Người ta sẽ viết những lời chúc tụng

Lên phong bao hay một quyển sổ hồng

Người ta sẽ ngồi quanh bàn nghe ngóng

Món này rồi, còn món nữa lên không?

Mày sẽ rảo lòng vòng trong đám cưới

Chào từng bàn dù kẻ biết, người không

Thì mặc kệ, đôi giày cao mấy tấc

Váy áo này hôm nay nữa là xong.

Tao một góc nhìn mày đi tấp tểnh

Mướt mồ hôi mà cứ phải toét cười

Chỉ mong được kéo mày ra chỗ thoáng

Vai diễn này vất vả quá mày ơi!

Rồi hết lễ tao đứng chờ ở cửa

Mới nhớ ra, à, nó ở bên chồng

Đường thơ ấu một mình tao đi ngược

Cũng đâu còn ai nữa để mà trông.

Ngày mai tôi bỏ làm

Ngày mai tôi bỏ làm

Mua một vé tàu

Ngồi cứng

Ngồi một hơi ra Hà Nội

Chui lên cái gác chật của bạn rồi

Tiếng còi tàu vẫn nhức nhối trong tai

Ngày mai tôi bỏ làm

Tôi mặc khoản bồi thường những ngày còn lại

Tôi mặc những mối mang làm ăn

Những chiến lược mang tầm đổi thay thế giới

Bỏ tất cả ở nhà

Tôi đi.

Tôi sẽ đi mà không nghĩ ngợi gì

Không Facebook để xem đứa nào chửi thề,

Đứa nào đâm thọt,

Đứa nào phô phang

Đứa nào than vãn

Tôi cũng khoá nốt cái mồm của mình

(Nếu mót nói quá

Tôi sẽ ghi vào nhật ký hành trình)

Tôi sẽ tránh xa các thể loại lấp lánh (có cơ may là vàng)

Mà xin lỗi, chửi cái nữa coi,

Người ta có thể phẫn nộ

Nhưng đừng là trái độc

(Một người làm thơ đã nói vậy)

Vậy tại sao bây giờ đâu đâu cũng có những thằng

Nếu nó tự cắn nhằm lưỡi mình

E cũng chết vì trúng hàng cực độc

À, quên mất,

Ngày mai tôi bỏ làm

Lâu rồi đã quên

Lâu rồi đã quên cảm giác

Thả một con diều lên trời

Lâu rồi đã quên cảm giác

Nhắm mắt nghe dòng sông trôi

Lâu rồi đã quên mình cũng

Có nhiều mơ ước trong đời

Lâu rồi dường như chỉ biết

Từng ngày, sống từng ngày thôi

Những chiều buồn rầu như thế

Trải đều trên mỗi cuộc đời

Người ta riết rồi ai cũng

Tưởng mình thiếu thốn chơi vơi…

Nhưng mà sau cùng em ạ

Họ vẫn biết yêu cuộc đời!

(Và họ sống hết cuộc đời

Mà chả cần ai cứu rỗi)

Ngày thành phố chuyển mùa

Những ngày chuyển mùa thành phố lạnh

như mở tủ lạnh thò đầu vào ngăn mát

Chạy xe trên đường chỉ muốn dừng lại,

tựa vào một gốc cây gọi ly cà phê nóng

Ngồi ngắm một buổi sáng trong veo

đi qua, đi qua

Những ngày chuyển mùa

Thành phố dễ thương như cành hoa

vừa nở những đoá hôn thơm

Đôi môi em tứa mùi vỏ cam bóc

giữa một chuyến xe đêm khuya

Bàn tay em chạm lên cổ mình buôn buốt

Từng ngụm khát khao dồn về nụ hôn cong

Những ngày chuyển mùa thành phố

như được vẽ bằng những nét cọ màu chì

Toà nhà cao vút, bồn hoa, tia nước

Tất cả đều như vừa mọc cánh

Và sắp sửa bay đi.

Những ngày chuyển mùa ta ngồi gạn

từng tia nắng trong veo chiếu qua

tàng lá, làn mi

Cất vào cốc nước cam mua vội bên đường

rót vào ngày em êm ái

Khi yêu cả hòn sỏi câm cũng biết thầm thì

lời yêu xanh mướt

Viết ngày tháng tư

Chẳng còn chi nữa là mây tháng tư

Ta đi trong tiếng chim gù

Đường phố thị chồng chềnh như mép vực

Lá xanh xao như một chuỗi nghi ngờ.

Ta chẳng biết lấy gì neo mình lại

Để không trôi ngút ngát tựa mây xa

Có những kẻ trong thế trần thật lạ

Làm bằng mơ chứ không phải xương da

Ta như con tàu mắc cạn trên tàn cây hạ chí

Trông lá xanh mà mơ chuyện đại dương

Ta như kẻ rượt đuổi mối tình không ngừng nghỉ

Bỗng hôm kia chết gục ở ven đường

Giờ chẳng biết đi về đâu nữa cả

Nói đi em, rồi sao nữa, về đâu?

Chỉ giùm ta nẻo mây nào thanh thản

Để đưa ta đi về lại bắt đầu.

Gửi các em
Các em chắc chắn sẽ già

Sẽ qua cái thuở hết cà mà còn phê

Sẽ qua cái tuổi ngô nghê

Khinh thường thể loại “nhà quê” (mà giàu)

Các em rồi sẽ bắt đầu

Quy thơ ra thóc, mua rau vòi hành

Các em rồi sẽ rõ rành

Yêu thì phải cưới chứ anh, đùa à?

Các em rồi sẽ thích nhà

Hơn là thích ngắm ánh tà trên sông

Các em rồi sẽ thích chồng

Hơn là thích một người-không-của-mình

(Cho dù hắn rất là tình!)

Các em rồi sẽ chỉ cười

Khi ai nhắc tới một thời tình yêu

Các em sẽ đọc lại Kiều

Đến hồi hoa rụng thiếu điều khóc to…

Nói chung mình rất là lo!

Trên đây là những bài thơ Nguyễn Thiên Ngân hay nhất được chúng tôi trích dẫn từ tập Mình phải sống như mùa hè năm ấy. Đó chính là những cảm xúc, suy tư và trăn trở của con người ta khi hoài niệm về những năm tháng đã qua. Đồng hành cùng Baithohay.com để theo dõi những bài viết ấn tượng nhất nhé! Thân Ái!