Trò chuyện với kim tự tháp – Huy Cận

0
Trò chuyện với kim tự tháp  –  Huy Cận

Chỉ có trời xanh thay cỏ cây

Mênh mông sa mạc. Cát làm ngày;

Cát làm đêm nữa. Trăng phơi át

Sao sáng đằng xa hay cát bay?

Vua chúa không yên chịu cát vùi

Trăm kim tự tháp đá chen trời.

Năm nghìn năm đứng cười sa mạc,

Nắm chắc trong tay vĩnh viễn rồi!…

– Kim tự tháp! Ngươi thấy gì tự bấy?

– Thấy gió thổi bốn mùa, cát dậy;

Cát vung lên rát mặt thời gian,

– Kim tự tháp! Người vẫn cười ngạo nghễ?

Chấp năm tháng, xoa những đầu thế kỉ?

– Buổi đầu tiên tôi tưởng vậy, say sưa

Không cho ngày tàn, cắm mặt trời trưa

Trên đỉnh nhọn như kim cương lấp loáng

Trên mũ mão đầu Thiên Vương chói rạng.

– Nhưng rồi sao, Kim tự tháp ngàn năm?

– Trong lòng tôi một xác ép vua nằm;

Dưới chân tôi vạn thần dân chết lụi.

Vua muốn thắng thời gian vòi vọi

Nằm yên trong giấc đá, kín bưng.

Suốt đời vua lo chỗ ngủ cuối cùng,

Ôm cái chết mong thắng dần cái chết.

Thời gian thổi, hồn vua không sợ rét;

Mặt trời quay, trục tháp chẳng mòn xoay.

Vua ngủ yên nhưng tôi thức đêm ngày;

Cát, cát, cát nổi từng cơn dữ dội,

Cát thổi đập vào mình tôi nhức nhối.

Tôi thức vua cho vua biết: giữa trăng sao

Hạn nằm trong vĩnh viễn chẳng còn bao

“Dậy vua ơi! Cái chết chẳng thể rào

Được cái chết”. Vua ngủ mê giấc đá

Lở chân trời nhiều bạn tôi tàn tạ,

Hất ra ngoài vĩnh viễn xác vua phơi…

Tôi thấy thời gian rúng lạnh bốn chân tôi…

– Ngươi còn thấy những gì, Kim tự tháp?

– Từng thế kỉ những đoàn người cúi rạp

Dưới chân tôi rồi biến mất mù tăm…

Nhưng cũng đôi khi có những trán đăm đăm

Soi vằng vặc vào mặt tôi mà hỏi:

“Chất cái chết lên cao, trên mấy tầng mây nổi

Đã tấc nào thành sự sống hay chưa,

Hỡi nghìn năm Kim tự tháp chơ vơ!”

Tôi chết điếng trong lòng tôi tự đó

Tôi chết sững, chết thêm lần nữa

Trong từng vân, từng thớ đá thân tôi….

– Ngươi thấy gì, Kim tự tháp, nữa thôi?

– May tôi còn thấy giữa muôn trùng gió lộng

Thấy cái chết muốn trở thành sự sống

Cát kêu lên nỗi hoài vọng lớn lao:

Là cái chết khô, cát muốn hoá tế bào

Của tươi mát, thịt da, hoa lá…

Thấy cái sống muốn mọc từ cát đá”.

Trong chiều xanh, rìa sa mạc mênh mông

Ngô đầu mùa phơi phới đâm bông.

Bóng Kim tự tháp trải lên bờ sông mát,

(Chuyện ghi lại bên bờ gió cát)

Xem thêm:  Mười năm vắng mẹ - Khánh Hạ

Ai Cập, 7-1962