Bao lần cầm bút viết về Thầy
Cảm xúc dâng trào sao không viết nổi
Có phải bóng thầy cao vời vợi
Em chưa đủ tầm phác họa… Thầy ơi!
Thuở cơ hàn, độc mộc biển khơi
Vượt sóng dữ, rắn tay chèo lướt tới
Trái tim hóa ánh lửa hồng đêm tối
Nụ cười hiền xóa hết mọi phiền lo
Với cuộc đời, chẳng tính toán so đo
Độ lượng bao dung, từ bi tâm Phật
Ngang trái chất chồng, giấu dòng nước mắt
Lục Bát vun xanh sớm tối nở hoa…
Thế sự đầy bóng ma…
Thơ ám ảnh đáy sâu thăm thẳm
Ẩn chứa trong lòng bao nhiêu số phận
Thương kiếp người chìm đắm, ủ ê…
Đau đáu đời ngoan đạo… tái tê
Hóa vô chủ dù trong suy nghĩ
Bức tranh vẽ sắc màu hoa mỹ
Thấu tận cùng khung gỗ phía sau kia…
Hiểu lòng Thầy, chẳng thể sẻ chia
Nào phải vô tình hay ngoại đạo!
Luẩn quẩn mãi trong vòng xoay cơm áo
Gửi đam mê trong những áng thi tình
Thơ mở lòng như những tờ kinh
Thầy mang đến lặng im cài trước cửa
Theo chân Thầy thổi bừng em ngọn lửa
Thế gian này gan ruột cháy, Thầy ơi!
Bằng Lăng
(TNDL – TP. Hồ Chí Minh)