Em hát điệu dân ca
Mặn mà tình Xứ Nghệ
Rằng qua cơn dâu bể
Ta lại về bên nhau
Bởi nghĩa nặng tình sâu
Chẳng phai màu nhung nhớ
Không phải vì bên nớ
Cũng chẳng tại bên ni
Tình yêu vốn diệu kỳ
Rằng thương nên mới giận
“Có qua cơn lận đận
Mới hiểu rõ lòng nhau”
Anh giờ ở nơi đâu
Có nhạt màu thương nhớ
Riêng em tròn lời hứa
Mãi cứ đợi chờ anh
Như dòng La trong xanh
Ngàn đời nay vẫn vậy
Mang tình yêu bỏng cháy
Tưới mát tình đôi ta!
Hồng Lĩnh
(Đắc Lắc)