Thơ tụng ca
Những con chữ bò ra rắn rết
Những con chữ ung thư, bại liệt…
Xa xỉ đến muôn năm!
Thơ không cùng tìm đến bần cùng
Những số phận bùn lầy cơm áo
Những con chữ ẩn tàng giông bão
Tìm mặt người soi sáng lương tri
Nhân danh người chống lại con người
Thơ có mặt quan tòa làm nhân chứng
Chữ là luật sư viết thành cáo trạng
Chân lý thuộc về trái tim
Thơ bạt ngàn vẫn đáy bể mò kim
Không nhặt nổi một vần dậy sóng
Lũ nhà thơ đang nằm chết cóng
Ở trong chăn?
Một Nguyễn Du, một Đỗ Phủ “yên nằm”
Là thơ chết trong ngàn lần cái chết
Tôi muốn thơ đứng về phía nhân quần
Vì sự sống, chữ hằn lên trang viết
Hỡi những hồn thơ đã và đang chết
Cầu cho con chữ phục sinh
Cây thánh giá thơ sẽ hiện nguyên hình
Vị Chúa Thơ hiện hữu
Thơ đứng về phía thời gian vĩnh cửu.
Nguyễn Lâm Cẩn
(Hà Nội)