
Tháng bảy, tháng bảy ta một mình đơn lẻ
Bước chân tàn trong bể chở gió đông
Tóc mai sương em mỗi sớm gánh gồng
Nhạc Thanh Tùng ai “Một Mình” chốn lạ?
Tháng bảy, tháng bảy mưa ngập tràn khắp lối
Lá vẫn khô đêm tối chực chờ rơi
“Khoảnh Khắc” kia Trương Quí Hải nín lời
Lá vẫn rơi vì vòng đời luân chuyển
Tháng bảy, tháng bảy tâm một mình chi lạ
Đợi xuân về ta lấy lại “Hương Xưa”
Vũ Hoàng ơi sao cứ mãi đứng chờ
Thấy được không những con đường phía trước?
Tháng bảy, tháng bảy ta một mình lê bước
Giẫm lỡ chân lên một cánh hoa tàn
Tiếc thương chi giờ cũng đã muộn màng
Xoá được không những chặng đường bỏ lại?
Tháng bảy, tháng bảy ta như loài thú dại
Cắn thật sâu vào đêm tối mịt mù
Yêu thương ơi! sao cứ mãi hận thù
Nắm chặt chi trong tay toàn cát nhỏ
Tháng bảy, tháng bảy những chuỗi ngày còn đó
Ta chống chềnh ngựa vó đã tan hoang
Ta mơ chi một kiếp sống nhà Hoàng
…Đêm rạo rực ta một mình…tháng bảy
Tháng bảy ơi! Những chuỗi ngày gian khó
“Luyện linh đan” ta quẩy lửa lên người
Đợi đến khi muốn gần gũi với đời
Chợt nhận ra một bầu trời đơn lẻ.