Ta buồn ta viết thơ ru
Xua đi cái lạnh trút mù hoàng hôn
Ai đem câu Lục nỗi buồn
Gieo vào cõi nhớ chập chờn canh khuya
Để cho đêm lạnh tái tê
Tìm đâu câu Bát đem về sánh duyên
Ru lòng bỏ nhớ tìm quên
Mà sao hồn vẫn lạc miền chênh chao
Gom thơ ủ chén rượu đào
Chờ người viễn xứ lạc vào nhâm nhi
Say rồi người bỏ ta đi
Thơ vơi rượu cạn còn gì mà vui!
Ta ru ta những ngậm ngùi
Nhạt nhòa kỷ niệm giữa trời vào đông
Rượu Thơ ru nỗi cô đơn
Ta say quên hết nỗi buồn thế gian!
Đăk Lăk 16/12/5016
Hồng Lĩnh
(Đắc Lắc)