
Tháng tám về rồi đó anh biết không
Mùa hoa sữa đã thơm nồng con phố
Gió heo may lùa vào ô cửa sổ
Em ngồi đây với nỗi khổ nhớ anh
Tháng tám về cây chẳng thấy màu xanh
Lá rụng xuống làm cành thân trơ trụi
Mình trải bước đôi bàn chân lầm lũi
Nỗi cô đơn dựa cúi ngả thân hình
Với nỗi sầu mong chờ thấy bình minh
Em đơn lẻ một mình chiều hoang vắng
Chiếc lá thu khẽ rơi trong thầm lặng
Nghe trong lòng chất chứa nặng niềm đau
Chỉ mình em chất hoang hoải u sầu
Thời gian đếm khoảng canh thâu bảng lảng
Người đi mãi đi tìm về ánh sáng
Chỉ có em vẽ họa áng thơ này
Anh bây giờ phương trời nào có hay
Mùa thu chết như đọa đày thân xác
Mảnh hồn em giờ đang trong mê lạc
Hình bóng anh phác họa trong tim rồi.