Những nhớ, quên, quên, nhớ… cứ đầy vơi
Như lắng lại trong ta cả bầu trời tháng tám
Trời xanh lắm, mây chẳng còn u ám
Nắng vàng hơn, trải thảm sắc muôn màu…!
Chút giao mùa, ta lại nhớ về nhau
Như lá đổi màu, rụng về miền ký ức…
Như mộng ảo lại như là rất thực
Bến bờ nào… giăng mắc những tơ vương…
Mỏng mảnh nào tựa như khói như sương
Như một chút hương sắc thu chiều ấy
Một thoáng thôi mà ngọt ngào biết mấy
Một nốt trầm xao xuyến trong tim…
Lại đã Tháng Tám rồi. Giao mùa về… dịu êm
Chỉ còn lại riêng ta cả một miền xa vắng…
Thu chưa chín nên trái còn chát đắng
Ta một mình lặng lẽ bến bờ… ta!
Tất cả đã qua rồi. Tất cả đã rất xa
Thu chưa tới. Là giao mùa khắc khoải
Nắng vàng thế mà sao lòng trống trải
Gọi mãi về… tháng tám… sắc thu ơi!
Mùa lại về và… một chiếc lá thu rơi…!
Mai Hương
(Ninh Bình)