
Tháng mười hai kéo ta về đoạn cuối
Khúc vô thường chìm nổi chuyện hôm qua
Chiều lặng lẽ thả đời theo vệt nắng
Hồn mệt nhoài buông bỏ tháng ngày xa.
Chút giá buốt vo tròn trong câu chữ
Gói mênh mông vào tận đáy trống không
Giấu xôn xao vào buổi sớm đầu đông
Ta ngồi đếm tháng mười hai vuột mất.