
Tháng mười hai, chòng chành bao nổi nhớ
Gió rét trườn mình, ô cửa mùa đông
Con phố vắng, hàng cây trơ trụi lá
Những đôi chân cũng hối hả, vội vàng
Anh có về níu lại bước thời gian
Tháng cuối năm, giữa vô ngần ký ức
Lời hẹn ước, bỗng nghe sao rạo rực
Góc quê nghèo ôm thao thức đợi anh
Tháng mười hai, trời cũng chẳng còn xanh
Chút nắng hanh đủ hong vàng sợi nhớ
Ngày trống vắng chông chênh buồn dễ sợ
Đêm rùng mình nghe hơi thở cô đơn
Tháng mười hai, anh vai áo bạc sờn
Màu lem lấm chiều hoàng hôn lịm tắt
Bàn chân bước vẫn còn hoài xa lắc
Hẹn quê nghèo heo hắt tháng giêng non
Tháng mười hai, lạnh buốt con đường trơn
Nghe da diết những cơn cuồn cuộn nhớ
Tháng cuối năm, tiết trời buồn muôn thuở
Tháng với ngày cứ ngỡ chẳng buồn trôi