
Tháng 11, trời buồn không gợn nắng
Chớm sang đông, sương phủ trắng ngang thềm
Hoa cải trổ sân vườn, đêm tĩnh lặng
Một mùa vàng những rặng nhớ không tên
Tháng 11, đâu dễ để mà quên
Ôi, cái rét đầu mùa, bên ô cửa
Ôi, mắt biếc thuở xưa, buồn trắc trở
Ôi, thân mềm liễu rủ, tựa song thưa
Tháng 11, có những buổi chiều mưa
Vai áo ướt, tiễn đưa người tình cũ
Đông cập bến, khi thu còn lần lữa
Tháng 11 về, tháng của xa xưa
Tháng 11, em hẳn đã quên chưa?
Ôi, xa ngái của một mùa nhung nhớ
Ôi, cô gái sinh vào mùa dang dở
Ôi, tháng ngày ngỡ đã phôi pha…