
Tháng Mười rồi, lòng em lại xôn xao
Nhớ về anh, vàng au màu hoa ấy
Yêu loài hoa và một thời khờ dại
Ở nơi nào, người có biết hay không?
Tháng Mười về trong nỗi nhớ mênh mông
Anh bỏ đi dấu chân còn để lại
Em với hoa, với bao điều oan trái
Chưa một lần được gỡi lại cùng anh
Tháng Mười về, một chút nhớ mong manh
Nhớ hai ta và mối tình ngày ấy
Vẫn ở đó, vạt êm bên vồng cải
Như hôm qua vừa trao vội cho người
Duyên tháng mười và cải đắng vàng tươi
Xa anh rồi còn nguyên màu nhung nhớ
Em đã trao chìa tình cho anh mở
Anh vào trong khám phá đến tận cùng
Sao không cầm, và giữ cho riêng anh
Mà để em chỉ còn là dĩ vãng?
Tình yêu ơi, ngọt ngào và cay đắng
Hương men say man mác của mùa thu
Em về nghe tiếng gió ru
Tìm anh đâu giữa … mịt mù hôm nay!
Em đi xen giữa cỏ cây
Người say với cỏ, cỏ say bên người!