Tập thơ: Sông núi trên vai (Chương 4-5-kết) – Anh Ngọc (Nguyễn Đức Ngọc) Tiếp

0
Tập thơ: Sông núi trên vai (Chương 4-5-kết) – Anh Ngọc (Nguyễn Đức Ngọc) Tiếp

Tập thơ: Sông núi trên vai được nhà thơ Anh Ngọc sáng tác vào những năm 1995. (Tiếp chương 4, chương 5 và chương Kết)

Chương 4:

Sợi chỉ

Đặt em nằm trên mảnh đất Đồng Nai

Đầu gối lên vệ cỏ

Nhớ thương em cánh rừng không ngủ

Suốt đêm dài cây lá hát ru em

Chỗ em nằm đất mở cánh tay êm

Mùi hoa dại thơm trong bóng tối

Chiếc gùi hàng đã trao tay đồng đội

Con sông vừa cướp mất đời em

Cơn lũ tan giờ lại chảy êm đềm

Thức bên em có bập bùng ngọn lửa

Những gương mặt chưa khô dòng lệ ứa

Những môi đau không nói được nên lời

Ở với bạn bè một đêm nữa Hoa ơi

Sống mãi cùng em cái phút giây quyết liệt

Khi chiếc bè lao vào dòng nước xiết

Con sông rừng nước lũ vừa sa

Những đợt sóng trào hung dữ chồm qua

Như chiếc lá giữa dòng thác xoáy

Chiếc bè nứa và năm cô gái

Năm chiếc gùi hàng vật lộn với dòng sông

Giây phút hiểm nghèo bè nặng người đông

Chính là lúc tình yêu lên tiếng gọi

Giọng nói bạn bè vòng tay đồng đội

Còn theo em những ánh mắt nụ cười

Hãy yên lòng Lý ơi Thu ơi

Những viên đạn đang chờ lên phía trước

Không thể nào lại chìm sâu đáy nước

Hãy đi đi – Bình yên cho con bè

Và chờ em em sẽ trở về

Em đã gieo mình xuống dòng nước xiết

Lòng thanh thản nhận về mình cái chết

Như tình yêu trong giây phút hiến dâng

Thân thể em thành một khối trong ngần

Linh hồn em đã nhập vào ngọn lửa

Cháy một lần không bao giờ tắt nữa

Em trở về trong lửa ấy

Hoa ơi!

Bài ca những người đào huyệt

Mũi lồ ô thay xiểng

Ta dọn chỗ em nằm

Cho em tròn giấc ngủ

Giấc ngủ dài ngàn năm

Lòng ta như dao đâm

Lòng ta thành máu chảy

Em vẫn còn nằm đấy

Ta mất em rồi sao

Xin một nắm đất nâu

Hãy vì em đắp mặt

Ta đào sâu chon chặt

Ngàn ngày đêm ân tình

Chôn một nửa long mình

Đất cùng em ở lại

Mùi rễ cây ngai ngái

Tóc em thơm phù sa

Thơm hai bàn tay ta

Đưa em về đất mẹ

Mũi lồ ô dào khoẻ

Mũi lồ ô đào sâu

Vòm trời sao trên đầu

Thức cùng người dưới huyệt

Ngôi sao nào bất diệt

Như linh hồn của em

Trong tận cùng bóng đêm

Người sống cùng kẻ chết

Là khi ta nhận biết

Bình minh về đâu đây

Bắt gặp một ánh ngày

Nơi em vừa yên ngủ

Mũi lồ ô bốc lửa

Bó đuốc hồng trên tay.

Sợi chỉ (tiếp)

Và thế là hoa đã ra đi

Không kịp gửi lại gì

Ngoài sợi chỉ

Sợi chỉ bật ra từ miếng vá

Trên tay em trong giây phút cuối cùng

Tín hiệu vô tình em thả ngược dòng song

Cho bạn bè tìm lại

Cái sợi chỉ dẫn về người con gái

Như mùi hương dẫn đến bong hoa

Nói bao điều giản dị sâu xa

Cái gạch nối mong manh như không hề có thật

Lại là sợi dây mềm buộc chặt

Những quảng đời và những tâm tư

Xem thêm:  Đôi bờ - Quang Dũng

Có một lần trước lúc đi xa

Như thường lệ em ngồi vá áo

Những sợi chỉ tháo ra từ bao gạo

Trong tay em đứt nối bao lần

Như đời em trăm bận hành quân

Trăm bận áo lành rồi áo rách

Có con chim chuyền cành tinh nghịch

Nhặt những đài hoa thả xuống áo em

Mặt trời làm sợi nắng xâu kim

Ngón tay mềm nhặt khoan trên mảnh vá

Mảnh vá hình chiếc lá

Áo em xanh khoảng rừng

Em thêu áo mùa xuân

Không ngừng không nghỉ

Bao ước vọng nhấp nhô đầu mũi chỉ

Như dòng thơm nhựa chảy trong cây

Giọt máu hồng thắm đỏ ở đầu tay

Cái sợi chỉ như dòng đời liên tục

Cái mạch sống vững bền không thể đứt

Nối với cuộc đời nối với mai sau

Chảy tự một nguồn ấy: Trái tim yêu.

Bài ca ru người nằm xuống

Nghiêng trên mảnh đất em nằm

Rue m ríu rít có trăm tiếng đời

Tiếng cây tiếng lá tiếng người

Bông hoa với ánh mặt trời cũng ru

Cành xa vọng tiếng chim gù

Thác ghềnh tiếng sóng còn xa lối mòn

À ơi nắm đất con con

Bốn bề biếc nước xanh non quay quần

Em nằm nhớ ngọn gió xuân

Con đường với tiếng bước chân bạn bầy

Phải từ long đất đắm say

Trào lên ngọn cỏ xanh này là em

Tiếng gì đằm thắm thân quen

Rừng xa đồng đội đã nhen lửa hồng

Chừng qua bao núi bao song

Giờ về ngủ giữa vô cùng lặng im

Nôi lành mở cánh tay êm

Cả quê hương hát ru em đời đời

Đất đen che lấp mặt người

Từ đất lại mọc mặt trời mùa xuân.

Chương 5:

Tiếng gọi

Con chim bắt cô gọi em về chỗ hẹn

Con sóc chuyền cành gọi em về chỗ hẹn

Vầng trăng mọc gọi em về chỗ hẹn

Nơi ấy có anh

Trong gió chiều mông mênh

Vách núi dội tiếng chân em bước

Trái tim trẻ đập đau trong lồng ngực

Đêm trong rừng cây lá nói yêu thương

Đường em đi không hoa bưởi hoa xoan

Như cái thuở mẹ cha tìm theo tiếng gọi

Chỉ bánh xe thồ quay

Bánh xe thồ quay vối vội

Những vòng quay đang dẫn về anh

Tự thuở nào chưa có chúng mình

Ngôi sao hôm mọc trên đỉnh núi

Đã đậu xuống trên mắt người con gái

Cho người con gái không quen

Một tối hoá thành em

Trên bờ đất chiến hào ẩm ướt

Người con trai áp ngực

Hôn lên viên đạn cuối cùng

Và khẽ gọi tên em

Lan ơi!

Trận đánh lớn nảy mầm trong đất

Như chân trời ấp iu ánh chớp

Như trái tim nung nấu một tên người

Anh nâng vòm trời

Đắp lên vầng trán

Hãy mang đến cho anh tình yêu và viên đạn

Chiến thắng thuộc về ta và ta thuộc về nhau

Tiếng gọi rất trầm

Tiếng gọi rất sâu

Em đi bón anh em đi từng bước

Em là con nước

Lại là nhịp cầu

Phía trước

Đàng sau

Hai chiều giục giã

Nay ở Đồng Nai mai xuống La Ngà

Tiếng gọi rất trầm tiếng vọng rất xa

Em nghe chăng em

Nhặt

khoan

Bối rối

Bàn tay em

nối

Những vòng xe quay

Xem thêm:  Bài thơ Kỷ niệm ngày của Cha – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

Bức thư tình bỏ quên trong tay

Như hòn sỏi nằm dưới lòng suối cạn

Hãy mang đến cho anh tình yêu và viên đạn

Mặt trận chờ em và anh gọi em

Con chim bắt cô xe những sợi đêm

Đêm bủa lưới những âm thanh dai dẳng

Con đường ơi con đường im lặng

Cô gái ít lời là em

Mượn bánh xe thồ nói với bóng đêm

Nỗi nhớ của những mùa xa cách

Trong bước đi chiến dịch

Anh lắng nghe cuộc hò hẹn đến gần

Và cô gái tên Lan

Đã nghe lời anh gọi

Anh hôn lên viên đạn đồng nóng hổi

Hơi thở nồng nàn em gửi tới: mùa khô.

Bài ca mùa mưa anh sẽ về

Mùa mưa anh sẽ về

Ai gọi hoài trong gió

Ngôi sao hôm vừa tỏ

Bòng trên vai lên đường

Xa xanh chiều quê hương

Trời Cực Nam nắng trở

Cái vạch sơn đạn lửa

Cháy bùng lên mùa khô

Lắc lư chiếc xe thồ

Dốc Bù Du nghiêng ngả

Dáng núi ngồi vất vả

Nhọc nhằn ôm bóng em

Cách nhau một khoảng đêm

Vươn tay dường nắm được

Đồng Nai mùa con nước

Đã rụng đầy lá tre

Mùa mưa anh sẽ về

Cửa rừng con cuốc gọi

Bàn tay nào biết nói

Cần xe thồ rung rung

Mặt đèo đêm vượt cung

Lầm lì hòn đá hộc

Mảnh trăng Iiềm đỉnh dốc

Hai phía đường chia soi

Mỗi đứa một phương trời

Mùa khô nằm ở giữa

Một đồn thù bốc lửa

Nối hai đầu tiếng ve

Mùa mưa anh sẽ về

Họng súng còn nóng bỏng

Mùa mưa anh sẽ về

Gối đầu lên cánh võng

Vầng trán chiều mơ mộng

Rừng le nghe gió se

Mùa mưa anh sẽ về

Cho mặt suối thành gương

Soi mặt người chiến thắng

Cho mắt em đầy nắng

Cho hồn anh đầy em.

Tiếng trả lời

Chi còn lại một con đường này thôi

Phía bên kia đã là mặt trận

Tình yêu khiến cuộc đời thêm bận rộn

Những câu hỏi triền miên đang chờ được trả lời

Cái yên cái lái cái bánh xe thồ ơi

Nói gì với anh sau những ngày xa nhau vời vợi

Yêu thương lớn làm trái tim nhức nhối

Nỗi bình yên chỉ có ở trên đường

Nơi ấy giữa chiến trường

Tiếng súng nổ lên lời tình tự

Trong khói đạn khói bom bông hoa rừng vẫn nở

Là câu trả lời đất đáp lại trời xanh

Câu trả lời em gửi đến anh

Là hơi thở đằm trên tay lái

Tấm lưng rộng của những người vận tải

Như cánh đồng đầy ắp những mùa cao

Bắp chân trần băng ngang đinh đèo cao

Trên lối mòn hành quân mải miết

Là câu trả lời em quả quyết

Xem thêm:  Bài thơ Tháng một cuối đông – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

Cuộc chiến tranh này đưa ta đến gần nhau

Thuở xưa kia ai nào biết ai đâu

Một dòng sông với một miền có giặc

Cái xuất xứ cách chia ngàn nước mắt

Bỗng ầm ầm như suối đổ về sông

Ấy là khi sau loạt đạn cuối cùng

Tay xạ thủ gặp người tiếp đạn

Hai ánh mắt một mục tiêu nhằm bắn

Hai bờ vai một mỏm đất chiến hào

Chưa tình yêu thân thể đã che nhau

Chưa hò hẹn đã một trời gặp gỡ

Từ có nhau họng súng thêm sức lửa

Bàn chân thêm gắn bó với con đường

Nhìn áng mây chiều thêm cớ để yêu thương

Tiếng chim hót xui lòng yên tĩnh lại

Nghe tiếng gọi những cung đường vận tải

Họng súng đôi vai thanh thản đáp lời.

Đoạn kết

Những người đi cùng thế hệ với tôi

Sắp sống trọn bản trường ca lịch sử

Xin hãy gần họ thêm chút nữa

Những cô Lan cô Bảy cô Hà…

Những người đang còn và người đã khuất; cô Hoa…

Đã xum họp giữa những ngày chiến thắng

Không hẹn trước, trên một trang giấy trắng

Đem mười năm tâm sự với một ngày

Đem chuyện đã qua nói với hôm nay

Nói với những ngày sắp đến

Họ đã sống một thời khắc nghiệt

Muốn sống bình thường thôi cũng phải sống anh hùng

Nuôi sống người là cây lá ở trên rừng

Vầng trăng đẹp nhưng bóng đêm cần cho người vượt lộ

Đường nhiều địch không kịp nhìn hoa nở

Thắng trận về chim báo đã sang xuân

Cái thời khắc ngàn năm qua mới có một lần

Ngàn năm sau chưa dễ gì có lại

Và câu chuyện về những người con gái

Tuổi xuân đi qua trong khói lửa chiến trường

Đem máu xương giành lại quê hương

Là câu chuyện mai sau nhiều thế hệ

Trong độc lập tự do cầm tay nhau sẽ kể

Với ánh trăng non với cánh rừng già

Với con đường mà họ đã đi qua!

Cực Nam Trung bộ, tháng 3 – 4 năm 1975

Hà Nội, tháng 3 – 5 năm 1977

Sửa: 1993

ANH NGỌC

Nhà thơ Anh Ngọc hoàn thành tập thơ “Sông núi trên vai” vào tháng 3- tháng 4 năm 1997. Nhà thơ Anh Ngọc là một nhà thơ đa tài, có ý thức dsaau sắc về nghề viết. Những tác phẩm thơ ca cảu ông luôn huy động tối đa về tư tưởng, xuyên suốt chiều dài lịch tạo nên một dòng thơ riêng, vô cùng cuốn hút.

Theo Baithohay.com