Cái hồi còn dậu mồng tơi Em ngồi giặt áo có người tìm sang Mồng…
Miền Trung gánh nỗi sầu ngập nặng Dân đau thương mặn đắng cõi lòng Lũ…
Quá nửa đời người sống với núi rừng Sắc thời gian nhuộm màu lên mái…
Cầm cây bút… viết mãi chẳng thành thơ Bởi hồn em cứ thẫn thờ trông…
Còn buồn nào hơn khi mẹ ra đi? Căn nhà ta rộng dần theo nỗi…
Lưng trời tím vạt chiều đông Mi oằn gánh lệ hương lồng tóc mây Ngàn…
Mùa trăng cũ nhòa phơi nẻo vắng Dấu chân buồn trĩu nặng niềm đau Mảnh…
Cứ mỗi lần đến ngày lễ tri ân Đứng trước mẹ con bần thần đau…
Cơn gió chiều nay sao rẩt lạnh lùng Em mang lửa ngày xưa thầm giấu…
GIÓ nhẹ lướt, vầng trăng sáng tỏ ĐƯA nỗi niềm ai ngỏ đầy vơi, CÂY…