Và em ạ, cuộc đời đâu chỉ thế Không chỉ yêu và nếm những ngọt…
Như ai nói… hạnh phúc là cô đơn Tự yêu mình nhiều hơn đâu có…
Hà Nội ơi sao em buồn đến thế? Gió từng cơn tê tái tím loang…
Chiều Hà Nội gió lạnh vương nỗi nhớ Con đường xưa hoa sữa vẫn ngào…
Đây Hà Nội một sớm thu ngập nắng Mặt hồ Tây sương trắng vẫn giăng…
Còn không em màu môi son thuở đó? Bao năm rồi vẫn đỏ ánh chiều…
Em đã quên mùa thu Trong chiều mù mây xám Quên cơn gió lãng đãng…
Thu tàn rồi sao mùa đông không tới? Ngọn bấc phong chấp chới ở nơi…
Anh nợ em từ tơ duyên tiền kiếp Hồn lỡ sa đôi mắt biếc thu…
Đêm cạn đêm cung Hằng đã khép Cuội ngồi buồn nép bóng cây đa Ven…