Mong manh nhất không phải là tơ trời Không phải nụ hồng Không phải sương…
I Các cô gái cùng thời với tôi Tôi giống các cô và lại khác…
mãi đến mười năm anh mới nhận ra mình đã mất ngôi nhà có khung…
Không em ra ngõ kéo diều Nào ngờ đuợc mảnh trăng chiều trên tay, Luồn…
Em đi, phố ngày mưa suốt cả đường dài không nói cánh cửa chiều khép…
Tháng chín gọi mùa thu đến Trời đổ mưa Và trước nhà em cây khế…
Hôm nay anh mặc sơ mi trắng tập đứng chờ em trước cổng trường thành…
Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời… Người ngồi đó và…
Cứ giả vờ như chúng ta đã đứng kề bên vực thẳm dù ai cũng…
Xưa một chàng họa sĩ Có tranh và có nhà Bỗng đem lòng yêu quý…