
Trần gian quán trọ nghĩ chân
Dừng chân nán lại, một lần rồi đi
Trăm năm góp nhặt được gì
Nghiệp đời ân oán, tay ghì tay mang
Này phú quý, này giàu sang
Trăm năm rồi cũng, vội vàng rời xa
Nhà cao gấm lụa xa hoa
Chỉ như bọt nước, tan ra giữa dòng
Cõi trần vốn thật sắc không
Vô thường gõ nhịp, tay không trở về.
Sinh ra tay trắng, chết trắng tay
Góp nhặt hơn thua, năm tháng ngày
Này ân này nợ, thêm chồng chất
Nghiệp đời tội phước, vay trả vay.
Trần gian tạm ghé, một lúc thôi
Trăm năm kiếp sống, cảnh luân hồi
Ân ân oán oán, vay với trả
Nghiệp đời nhân thế, môi đắng môi.