
Những vần thơ dệt hôm qua đó
Ca ngợi quê mình đẹp biết bao
Nay chợt nghe âm hòa lạc ngõ
Đượm buồn phảng phất nhịp lao đao.
Có lẽ phù vân đang phủ xuống
Vòm trời mướt rượt đẫm phong ba
Ai xui cánh hạc vào giông tố
Để khúc tình quê trỗi nhạt nhòa.
Viễn cảnh thanh bình đau đáu dạ
Son vàng lịch sử đã bao năm
Trung quân ái quốc tìm đâu được
Điệp khúc bi ca mãi đổ trầm.
Cố gắng tìm hoài một ánh sao
Hình như lặn mất tận phương nào
Tim chừng thắt lại vì thương nỗi…
Nước mắt tuôn rơi… MẸ nghẹn ngào.
Hoa Cúc Vàng Anh
(Đoàn Kim Ánh/ TP. Hồ Chí Minh)