Nỗi nhớ miền Trung – Thuận Hữu

0
Nỗi nhớ miền Trung  –  Thuận Hữu

Con đường nhỏ vắt ngang triền cát

Vạt cỏ cháy khô hàng dương gầy xơ xác

Đường về nhà em trưa nắng cát mù tung

Ơi gió Lào thổi rát miền Trung

Mười năm trước

Nón che nghiêng đi về trên cát

Bụi xương rồng ngơ ngác bước em qua

Giờ đường cũ xương rồng khô héo cả

Hỏi người làng: – em đã lấy chồng xa

Em bỏ lại miền Trung đầy bão gió

Bỏ cả vùng quê vật vã dưới nắng hè

Trên cát bỏng mình anh đi như chạy

Ở đâu rồi một bóng nón nghiêng che?

Ở đâu, ở đâu một mái tóc thề

Như dòng sông chảy qua triền cát hạ

Gió Lào trưa nay cát bay cồn cào quá

Đường vắng nắng chang trắng lóa chân trời

Nóng bỏng quê nghèo nỗi nhớ em ơi!

Có thể nơi xa tìm thấy niềm vui

Em sẽ quên đi gió Lào cát trắng

Nhưng miền Trung, miền Trung vẫn tảo tần thầm lặng

Nhớ thương em nỗi nhớ chẳng đâu bằng

Mẹ gọi em về khắc khoải những mùa trăng.


Xem thêm:  Đợi - Bình Nguyên Trang