Đã lâu lắm tôi chưa về xóm cũ
Nơi sinh tôi và nuôi nấng nên người
Tuổi thơ mình đầy ắp tiếng cười tươi
Bao kỉ niệm của một thời sôi nổi…
Ở chốn ấy có ngoại thường ngóng đợi
Ngày trở về của những đứa cháu xa
Cánh cò bay với kí ức đậm đà
Với tuổi nhỏ êm đềm như cổ tích…
Còn nhớ mãi mùa nước rong tĩnh mịch
Theo ba tìm đi chặt những ngọn tre
Ngồi cắm câu với nhau giữa trưa hè
Không bóng mát với bạn bè chục đứa…
Mình thích đuổi bầy bướm vàng trang lứa
Suốt bốn mùa cứ say đắm nhụy hoa
Bay nhởn nhơ theo bông bưởi sau nhà
Lòng hớn hở hái hoa cài lên tóc…
Tuổi thơ ấy biết bao là ngà ngọc
Mỗi lần về lòng cảm thấy nao nao
Như đứa con chưa xa mẹ lần nào
Quê hương hỡi!Tỏ bày sao cho hết?
Hải Âu – Nguyen Kim Nguyen
(Nguyễn Kim Nguyên/ Sóc Trăng)