Những bài thơ hay nhất của Huy Cận “sống” mãi cùng thời gian

0
Những bài thơ hay nhất của Huy Cận “sống” mãi cùng thời gian

Những bài thơ hay nhất của Huy Cận “sống” mãi cùng thời gian được nhiều độc giả yêu thích, kiếm tìm. Huy Cận là một trong những nhà thơ xuất sắc nhất trong phong trào thơ mới Việt Nam, ông cũng chính là người bạn tâm giao của “ông hoàng thơ tình” Xuân Diệu. Nếu bạn đã đọc qua thơ của Huy Cận, bạn sẽ thấy thơ ông ẩn chưa một nỗi buồn chênh vênh trước sự chọn lựa về lý tưởng sống, sự cô đơn và khát khao thoát khỏi hiện thực, vươn ra cái mới. Từng dòng chữ, nét bút thơ ông đều rất đẹp, tươi mới và chân thực. Hãy cùng khám phá cái đẹp đó qua những bài thơ hay nhất của Huy Cận trong bài viết dưới đây nhé!

Những bài thơ hay nhất của Huy Cận – thơ hay chọn lọc

Nhà thơ Huy Cận tên thật là Cù Huy Cận, sinh ngày 31 tháng 5 năm 1919 tại xã Ân Phú, huyện Dương Sơn, Hà Tĩnh, mất ngày 19 tháng 2 năm 2005 tại Hà Nội.Ông đã để lại cho đời cả một tập thơ đồ sộ với đầy đủ đề tài, chủ đề khác nhau. Sau đây là chọn lọc những bài thơ hay nhất của Huy Cận. Mời bạn đọc chia sẻ.


1. Đoàn Thuyền Đánh Cá

Mặt trời xuống biển như hòn lửa

Sóng đã cài then, đêm sập cửa.

Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi,

Câu hát căng buồm cùng gió khơi.

Hát rằng: cá bạc biển Đông lặng,

Cá thu biển Đông như đoàn thoi

Đêm ngày dệt biển muôn luồng sáng.

Đến dệt lưới ta, đoàn cá ơi!

Thuyền ta lái gió với buồm trăng

Lướt giữa mây cao với biển bằng,

Ra đậu dặm xa dò bụng biển,

Dàn đan thế trận lưới vây giăng.

Cá nhụ cá chim cùng cá đé,

Cá song lấp lánh đuốc đen hồng,

Cái đuôi em quẫy trăng vàng choé,

Đêm thở: sao lùa nước Hạ Long.

Ta hát bài ca gọi cá vào,

Gõ thuyền đã có nhịp trăng cao,

Biển cho ta cá như lòng mẹ,

Nuôi lớn đời ta tự buổi nào.

Sao mờ, kéo lưới kịp trời sáng,

Ta kéo xoăn tay chùm cá nặng,

Vảy bạc đuôi vàng loé rạng đông,

Lưới xếp buồm lên đón nắng hồng.

Câu hát căng buồm với gió khơi,

Đoàn thuyền chạy đua cùng mặt trời.

Mặt trời đội biển nhô màu mới

Mắt cá huy hoàng muôn dặm phơi.

2. Tràng Giang

Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,

Con thuyền xuôi mái nước song song.

Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;

Củi một cành khô lạc mấy dòng.

Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,

Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều

Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;

Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.

Bèo giạt về đâu, hàng nối hàng;

Mênh mông không một chuyến đò ngang.

Không cầu gợi chút niềm thân mật,

Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.

Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,

Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.

Lòng quê dợn dợn vời con nước,

Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.

3. Ngậm Ngùi

Nắng chia nửa bãi, chiều rồi…

Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu.

Sợi buồn con nhện giăng mau,

Em ơi! Hãy ngủ… anh hầu quạt đây.

Lòng anh mở với quạt này,

Trăm con chim mộng về bay đầu giường.

Ngủ đi em, mộng bình thường!

Ru em sẵn tiếng thuỳ dương mấy bờ…

Cây dài bóng xế ngẩn ngơ…

– Hồn em đã chín mấy mùa thương đau?

Tay anh em hãy tựa đầu,

Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi…

4. Các Vị La Hán Chùa Tây Phương

Các vị La Hán chùa Tây Phương

Tôi đến thăm về lòng vấn vương.

Há chẳng phải đây là xứ Phật,

Mà sao ai nấy mặt đau thương?

Đây vị xương trần chân với tay

Có chi thiêu đốt tấm thân gầy

Trầm ngâm đau khổ sâu vòm mắt

Tự bấy ngồi y cho đến nay.

Có vị mắt giương, mày nhíu xệch

Trán như nổi sóng biển luân hồi

Môi cong chua chát, tâm hồn héo

Gân vặn bàn tay mạch máu sôi.

Có vị chân tay co xếp lại

Tròn xoe từa thể chiếc thai non

Nhưng đôi tai rộng dài ngang gối

Cả cuộc đời nghe đủ chuyện buồn….

Các vị ngồi đây trong lặng yên

Mà nghe giông bão nổ trăm miền

Như từ vực thẳm đời nhân loại

Bóng tối đùn ra trận gió đen.

Mỗi người một vẻ, mặt con người

Cuồn cuộn đau thương cháy dưới trời

Cuộc họp lạ lùng trăm vật vã

Tượng không khóc cũng đổ mồ hôi.

Mặt cúi nghiêng, mặt ngoảnh sau

Quay theo tám hướng hỏi trời sâu

Một câu hỏi lớn. Không lời đáp

Cho đến bây giờ mặt vẫn chau.

Có thực trên đường tu đến Phật

Trần gian tìm cởi áo trầm luân

Bấy nhiêu quằn quại run lần chót

Các vị đau theo lòng chúng nhân?

Nào đâu, bác thợ cả xưa đâu?

Sống lại cho tôi hỏi một câu:

Bác tạc bấy nhiêu hình khô hạnh

Thật chăng chuyện Phật kể cho nhau?

Hay bấy nhiêu hồn trong gió bão

Bấy nhiêu tâm sự, bấy nhiêu đời

Là cha ông đó bằng xương máu

Đã khổ, không yên cả đứng ngồi.

Cha ông năm tháng đè lưng nặng

Những bạn đương thời của Nguyễn Du

Nung nấu tâm can vò võ trán

Đau đời có cứu được đời đâu.

Đứt ruột cha ông trong cái thuở

Cuộc sống giậm chân hoài một chỗ

Bao nhiêu hi vọng thúc bên sườn

Héo tựa mầm non thiếu ánh dương.

Hoàng hôn thế kỷ phủ bao la

Sờ soạng, cha ông tìm lối ra

Có phải thế mà trên mặt tượng

Nửa như khói ám, nửa sương tà.

Các vị La Hán chùa Tây Phương!

Hôm nay xã hội đã lên đường

Tôi nhìn mặt tượng dường tươi lại

Xua bóng hoàng hôn, tản khói sương.

Cha ông yêu mến thời xưa cũ

Trần trụi đau thương bỗng hoá gần!

Những bước mất đi trong thớ gỗ

Về đây, tươi vạn dặm đường xuân.

Xem thêm:  Cảm nhận thơ Bùi Giáng thông qua tập Đêm ngắm trăng (Phần 1)

5. Con Chim Chiền Chiện

Con chim chiền chiện

Bay vút, vút cao

Lòng đầy yêu mến

Khúc hát ngọt ngào.

Cánh đập trời xanh

Cao hoài, cao vợi

Tiếng hót long lanh

Như cành sáng chói

Chim ơi, chim nói

Chuyện chi, chuyện chi?

Lòng vui bối rối

Đời lên đến thì…

Tiếng ngọc trong veo

Chim gieo từng chuỗi

Lòng chim vui nhiều

Hát không biết mỏi

Chim bay, chim sà

Lúa tròn bụng sữa

Đồng quê chan chứa

Những lời chim ca.

Bay cao, cao vút

Chim biến mất rồi

Chỉ còn tiếng hót

Làm xanh da trời…

Con chim chiền chiện

Hồn xanh quê nhà

Sáng nay lại hót

Tưng bừng lòng ta.

6. Áo Trắng

Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong,

Hôm xưa em đến, mắt như lòng

Nở bừng ánh sáng. Em đi đến,

Gót ngọc dồn hương, bước toả hồng.

Em đẹp bàn tay ngón ngón thon;

Em duyên đôi má nắng hoe tròn.

Em lùa gió biếc vào trong tóc

Thổi lại phòng anh cả núi non.

Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời;

Hồn em anh thở ở trong hơi.

Nắng thơ dệt sáng trên tà áo,

Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài.

Đôi lứa thần tiên suốt một ngày.

Em ban hạnh phúc chứa đầy tay.

Dịu dàng áo trắng trong như suối

Toả phất đôi hồn cánh mộng bay.

7. Gửi Thế Kỷ Hai Mươi

Rồi mai đây khi ngoảnh chào thế giới,

Đến phút tận cùng nhìn lại đường đi.

Ôi thế kỷ! Ngươi có gì tiếc nuối?

Có bâng khuâng khi cặp bến bờ kia?

Thế kỷ thông minh cướp quyền tạo hoá,

“Tranh sáng cùng mặt trăng, mặt trời”.

Bước mỗi bước tung nghìn phép lạ,

Nhãn hiệu “làm người ở thế kỷ hai mươi”.

Thế kỷ đau thương, hào hùng, náo nức,

Đập theo tim thế kỷ nhịp lòng ta.

Vũ trụ gây mơ để làm nên sự thực,

Đất nâng chân, trán đã chạm thiên hà.

Mang nặng đẻ đau biết bao hoài bão,

Người xung thiên xây bệ phóng cho đời.

Hy vọng lớn đã đi vào quỹ đạo,

Bảy mươi năm dễ chi bỗng tàn rơi!

Việt Nam, Việt Nam, Hồ Chí Minh muôn thủa!

“Không gì quý hơn độc lập, tự do”.

Mạch lịch sử đã ghi vào bộ nhớ,

Đã trăm năm trăm dân tộc mong chờ.

Một người ra đi để thương để tiếc,

Thế kỷ ra đi để trầm tích văn minh.

Cũng để lại khúc trường ca ca tiếp,

Nhớ mê say như ta lại nhớ mình.

8. Hai Bàn Tay Em

Yêu sao những cánh tay non

Bàn tay con trẻ chồi son lá hồng

Bài thơ tay, viết vừa xong

Tặng cho các cháu, gởi lòng mến yêu

Bàn tay tập viết, tập thêu

Tậm làm, tập múa, trăm điều đẹp tươi

Đôi bàn tay: hoa của người

Quý yêu, gìn giữ trọn đời, cháu nghe!

Hai bàn tay em

Như hoa đầu cành

Hoa hồng hồng nụ

Cánh tròn ngón xinh

Đêm em nằm ngủ

Hai hoa ngủ cùng

Hoa thì bên má

Hoa ấp cạnh lòng

Buổi sáng em dậy

Hai bàn tay hoa

Nở trên mặt mẹ

Cúi bồng em ra

Tay em đánh răng

Răng trắng hoa nhài

Tay em chải tóc

Tóc ngời ánh mai

Giờ em ngồi học

Bàn tay siêng năng

Nở hoa trên giấy

Từng hàng giăng giăng

Hai bàn tay em

Có lúc cãi nhau:

Và cơm, viết chữ

Tay mặt công lao!

Tay mặt tự hào

Gánh bao việc nặng!

Cả giơ tay chào

Như măng mọc thẳng

Tay trái nó dỗi

Ngoảnh mặt, quay lưng

Nhưng rồi thương bạn

Lại làm việc chung

– Cùng khiêng chiếc ghế

Ai nắm, ai đừng?

Chung bát cơm nhé

Ai và, tôi bưng!

Rồi khi vui vầy

Tay cùng vỗ tay

Vun san sẻ đều

Chẳng ai bì ai

Những lúc em buồn

Tay ôm má phịu –

Em yêu bàn tay

Cái gì cũng hiểu…

Có khi một mình

Nhìn tay thủ thỉ:

– Em yêu em quý

Hai bàn tay em.

9. Trăng Sao Cũng Hoa Xứ Người

Anh em ơi! Ta tới trăng rồi!

Trăng sao cũng hoá xứ người từ đây.

Trạm đầu vũ trụ xinh thay

Nửa quen nửa lạ đặt ngay cờ hồng.

Mẹ ơi! Mua cốm, mua hồng

Mua con cá chép lượn vòng con chơi.

Trăng cao, trăng đẹp, trăng ngời

Mua tàu vũ trụ con ngồi lên trăng.

10. Chết

Chân quấn quít rồi đến ngày nghỉ bước;

Miệng trao lời rồi đến buổi làm thinh;

Thân có đôi chờ lúc ngủ một mình,

Không bạn lứa cũng không mền ấm nóng;

Tai dưới đất để nghe chừng tiếng sóng

Ở trên đời; – đầu ấy ngửng lên cao

Sẽ nằm im! Ôi đau đớn chừng nào;

Thân bay nhảy giam trong mồ nhỏ tí,

Một dáng điệu suốt trăm nghìn thế kỷ!

Ngày sẽ về, gió sẽ mát, hoa tươi,

Muôn trai tơ đi hái vạn môi cười,

Làn nắng ấm vào khua trong lá sắc;

Nhưng mắt đóng trong đêm câm dằng dặc,

Còn biết gì trời đất ở bên kia;

Bướm bay chi! tay nhậy đã chia lìa;

Tình gọi đó, nhưng lòng thôi bắt mộng.

Bỏ chung chạ để nằm khô một bóng;

Chẳng ai vào an ủi nắm bàn tay:

Khổ bao nhiêu cho một kẻ hằng ngày

Tìm thế giới để làm khuây lẻ chiếc!

11. Anh Thương Em

Anh thương em anh giắt

Gương trăng vào nón trời

Bốn mùa nghiêng nét mặt

Khi thương nhớ em soi.

12. Bâng Khuâng

– Chậm chuyến phà

Sông thu, trời lạnh, mây như khói

Chậm chuyến phà nên quen biết nhau

Chốc lát qua sông, đời vời vợi

Về đâu, rồi nữa biết tìm đâu?

– Mắt em

Mắt em anh chẳng dám nhìn lâu

Em đẹp, lòng anh bỗng thấy đau

Mới gặp sao mà như nhớ lại.

Hay dan díu tự kiếp xưa nào?

Xem thêm:  Chùm thơ nhớ cha mẹ của người con gái lấy chồng xứ lạ

13. Đêm Về Với Biển

Đêm về với biển đêm xanh

Không đen, đêm biển long lanh nghìn trùng.

Ta đi khắp núi khắp đồng

Lại về ngủ biển, nằm trong dạt dào

Ta nằm trên đáy trăng sao,

Nằm chao sóng mặn, nằm chao sóng cồn.

Ta cùng biển hoá chiếc hôn

Mênh mông, hôn bãi bờ, hôn cuộc đời…

14. Giọng Em

Giọng em vang tự trời quê Huế

Nhẹ thoáng, xanh veo, mà xốn xang

Nồng cháy như mồi thông núi Ngự

Giọng em nửa thực, nửa mơ màng

Chỉ một lần nghe đủ nhớ đời

Huống chi anh được đón bao lời

Bâng khuâng em nói trong chiều lạnh

Ngơ ngẩn lòng ta Huế Huế ơi!

15. Hoa Giữa Nắng

Hoa chanh cánh tím mùi hương thoảng

Nở góc vườn em anh nhớ dai

Thơ giữa cuộc đời, hoa giữa nắng

Du xuân con bướm quạt hương dài.

16. Mây Trắng

Trời nóng đêm qua mây dậy ran

Ngỡ đàn trâu bạc phá tung ràn

Giữa hè ruộng vỡ mênh mông gió

Những luống cày xô nắng, chói chang.

17. Khắc Khoải

MÂY TRẮNG VỀ ĐÂU

Mây trắng về đâu mây trắng ơi!

Nhớ thương từng mảng ngáng chân trời

Yêu em anh muốn làm mây trắng

Khuya sớm tìm em bay tới nơi.

GẶP EM MỘT SÁNG

Gặp em một sáng trời se lạnh

Em đẹp hừng đông, anh choáng say

Bão dậy trong lòng chưa phút tạnh

Chiêm bao lẫn quất tháng năm này.

18. Hương Đất

Chuồng bò bốc ấm mùi phân ủ

Mùi cỏ còn hăng xen cọng rơm

Nắng rọi phên thưa chiều rạo rực

Ngoài vườn luống cải hoa vàng đơm.

Mùi đất mùi phân nhuyễn với nhau

Mùi bùn vừa nạo dưới ao sâu

Chua chua ráp ráp mùi ngâm mạ

Nghe nứt mầm xanh mỗi tế bào.

Quen thuộc trời này với gió này

Chiều đông gió ửng những bàn tay,

Như nghìn ngọn lửa đang nhen nhúm

Cho một mùa xuân nhựa ấm đầy.

19. Sang Xuân

Sáng nay gió loáng trên đường

Cây phơi phới lá, dễ thường sang xuân.

Nhà ai đào nở tươi sân?

Trông vô: em bé tung tăng áo hồng.

Gặt xong tạnh ráo cánh đồng,

Gió se luống đất ủ vồng khoai lang.

Được mùa to, mái rạ vàng,

Đông rét muộn, tưởng xóm làng sang xuân.

20. Sống Một Đời

Luật của tế bào chẳng để ta

Trẻ hoài với nước, với mây qua

Với làn gió sớm mơn cành lá

Với ánh trời xanh ngọc bốn mùa

Nhưng trẻ một lần, trời đất trẻ

Trong ta, nảy nở xứ tâm hồn

Cây trưa tròn bóng, sông ra cửa

Biển lại dào lên những chiếc hôn

Em quý, em yêu, em của anh

Tên em mát dịu, dáng em lành

Tên em làm tổ mùa anh sống

Nước mát mùa đi những bước xanh

Sống một đời, ta ham vạn đời

Bởi vì thế giới đẹp, em ơi!

Nhưng vì đẹp quá ta giao lại

Chớ để người sau phải thiệt thòi.

21. Trăng Xuân

Đầu năm gió mát tựa hè

Nứt bung hoa gạo bốn bề trăng xuân

Sông là người đẹp khoả thân

Núi xanh mơn mởn bước gần bước xa

Lá ngôi lá mía rì rà

Áo đêm xuân khéo mượt mà dải tơ.

22. Tổ Quốc

(Tâm sự yêu nước của kiều bào tại Pháp)

Yêu mến tặng kiều bào ở nước ngoài

Việt Nam ơi! Mẹ nghìn đời yêu dấu

Tên thiêng liêng đau đáu lòng con

Mẹ có biết tâm hồn con chảy máu

Thuở đau thương, mẹ nuốt tủi, nuôi hờn.

Tổ quốc ơi! Bởi vì sao mỗi bước

Chân con đi xa mẹ nhói bàn chân

Cũng ánh sáng, cũng trời mây, gió nước

Xa quê hương sao nhạt nhẽo muôn phần!

Ai có biết làm sao nói được

Lòng tha hương trằn trọc nhớ quê hương

Mắt có ngủ mà hồn ta vẫn thức

Tình non sông da diết máu xương.

Đêm khuya vắng, bỗng nhớ mùi hương bưởi

Ướt ánh trăng thơm suốt mấy canh gà

Cả tuổi nhỏ lại trở về mát rượi

Bóng dừa xanh, hàng tre mượt quê ta.

Những đứa con phải xa rời Tổ Quốc

Mẹ biết chăng, chỉ sống nửa tâm hồn

Một nửa khác gửi với theo sóng nước

Về quê cha đặng giữ thắm lòng son.

Việt Nam ơi! Nuôi đàn con những thuở

Mẹ cắn răng không cho nước mắt trào

Mẹ lấy sức vùng lên trong biển lửa

Mẹ hôm nay sừng sững giữa trời cao.

Vẫn xa nước lòng nay sao rạng rỡ

Lửa quê hương soi ấm tấm lòng con

Bao con mẹ bấy nhiêu hòn máu đỏ

Mẹ lại cho con vẹn cả tâm hồn.

Anh em ơi, bởi vì sao mỗi bước

Chân ta đi ngang dọc khắp trời tây

Không lủi thủi, chẳng ngỡ ngàng như trước

Cái thuở cha, anh lê gót đoạ đày.

Mẹ Việt Nam, mẹ nghìn đời yêu dấu

Ôi quê hương, máu của máu lòng ta

Lòng yêu nước bốn nghìn năm nung nấu

Chia đều con như sữa mẹ cơm cha.

Xa đất nước, vẫn cành xuân phơi phới

Quyết đơm hoa góp mùa rộ quê nhà.

Ánh dương sớm chân trời ta chiếu rọi

Theo đàn con vững gót nẻo đường xa.

23. Tiếng Biển Về Khuya

Tiếng biển về khuya như tiếng lụa

Non tơ, êm ả, lại bền hơi

Lao xao vũ trụ chồi đang nhú

Trăng bạch quang mây lọc ánh ngời

Ta nằm tiếng sóng cuốn bờ mây

Ta khoát mênh mông mở ánh ngày

Biển nở hoa cườm thơm gió mặn

Buồm lên theo cánh hải âu bay

Nổi yên tâm lớn trong trời đất

Biển gọi trăng sao thở nhịp thầm

Nghiêng gối tao phùng cùng tạo vật

Anh em từ thưở mịt mù tăm.

24. Vỗ Về

Tỉnh dậy lòng ơi, ê chề hãy tỉnh!

Gà gáy mai đem sức lại cho đời.

Quên chua cay, hãy tỉnh dậy lòng ơi!

Chớ áo não, chán chường không phải lẽ.

Ngày về đó, đậm đà và mới mẻ;

Sương buông thưa, hứa hẹn gió hiền lành.

Nghe mạch đời đang thao thức âm thanh,

Và nhạc sống vẫn âm thầm tiến tới…

Thơm tho quá, lòng ơi, vườn mới xới,

Vẩn vơ thơm như mùi của tơ duyên;

Làm nũng chi với hạnh phúc bình yên!

Chim hót đó; sao lại ngờ số mạnh?

Xem thêm:  Chào tháng mười hai - Trần Tường Vi

Rắn rỏi chút với vài ba dự định,

Yên vui đi cùng thương mến ít nhiều.

Tháng ngày qua, buồn khổ cũng qua theo,

Đời vẫn đến ở dưới trời rộng mở.

Nếu mai mốt theo ngõ lầy quá khứ,

Nỗi nhác lười sẽ mục hết thanh niên.

Và nhất là đừng cúi mặt đi bên;

Chớ buông thả hết cả lòng kiêu hãnh.

Hãy tỉnh lòng ơi, ê chề hãy tỉnh!

Tìm Sớm Mai mà xin một nụ cười!

Nghe: bên đường, vội vã một đàn dơi,

Thâu bóng tối cuối cùng trong cánh lớn.

25. Yêu

Người khẽ nắm tay, tôi khẽ nghiêng mình

Như sắp nói, nhưng mà không – khóm trúc

Vừa động lá, ta nhận vào một lúc

Cả không gian hồn hậu rất thơm tho;

Gió hương đưa mùi, dìu dịu phất phơ…

Trong cảnh lặng, vẫn đưa mùi gió thoảng…

Trí bâng quơ nghĩ thoáng nhưng buồn nhiều:

“Chân hết đường thì lòng cũng hết yêu”.

Chân đang bước bỗng e dè dừng lại

– Ở giữa đường làng, mùi rơm, hoa dại…

26. Yêu Đời

Em ơi! Dẫu sống trăm năm

Đến khi chết xuống, anh nằm không yên

Bởi đời đẹp quá đi, em!

Yêu rồi, yêu mãi, yêu thêm chẳng thừa

Yêu đời biết mấy cho bưa

Cả khi cay đắng đời chưa hết tình…

Tiếng gà lại giục bình minh

Đã yêu cuộc sống, nằm thinh được nào!

Giản đơn chiếc áo mặc vào,

Cởi ra còn nhớ, huống bao năm trường

Yêu đời trong máu, trong xương

Lòng anh hạt muối đại dương bồi hồi

Quê anh cà nhút mặn mòi

Sinh anh muối mặn yêu đời, đó em….

27. Xuân Hành

Lượng xuân trời đất vui chưa hết,

Sông Nhị dòng hăng nước chảy ào.

Máu đời lai láng hòn đất đỏ,

Mạch đời vời vợi lòng sông cao.

Nghe đời bước mạnh vần thế núi

Nghe đời thở mạnh loà trăng sao.

Ta đi một mình trên đê nhỏ,

Ta góp chân nhanh cùng bốn gió,

Ta đi mau quá tầm chân người,

Ta gặp hồn ta trong vũ trụ.

Máu xuân chốn chốn sôi mênh mông,

Hoa gọi trời xanh phất quạt hồng.

Ta đi về đâu ta chẳng biết,

Chỉ biết trời xanh là ta say,

Trời xanh hái cụm hoa tinh khiết,

Mỗi bước bừng khơi một suối ngày.

Bà quán bên đường nếp áo nâu,

Xôn xao xuân ý cũng về đâu?

Về đâu thiếu nữ còng vai mạnh

Quá khứ tương lai gánh trước sau?

Về đâu những bước thời gian đã

In dấu mong manh trên cánh đào?

Về đâu hạt bụi vàng thao thức

Theo bánh xe quay vòng khát khao?

Về đâu nhật nồng cùng nguyệt lạnh,

Hai bánh xe quay vòng số mệnh?

Ngồi xe nhật nguyệt cùng Thiên nhiên

Làm bạn đi đường về vô định,

Chỉ biết hôm nay lòng ta vui.

– Mà tuổi đất trời còn độ thịnh.

Âm dương chưa hằng mệt,

Bên đường hoa nở tươi.

Mùa vàng đời chửa hết,

Biển vang triều chẳng liệt,

Sóng rủ nhau đi bát ngát cười.

28. Say Mùa Hè

Ôi mùa hè sao mà rạo rực

Đã ve kêu: dầu phượng đỏ chưa về

Không khí bỗng xôn xao náo nức

Và lòng ta cũng thao thức trăm bề.

Những búp đa trên lề đường rụng thắm

Gọi trẻ em từ xa lắm, hè ơi!

Trời đất gọi, dẫu nhà cha mẹ cấm

Cũng ra đi – ve giục giã bồi hồi.

Yêu mùa xuân, lòng ta yêu lắm chứ

Nhưng mùa hè người mới thật mùa say

Trưa của ngày mặt trời cao tột đỉnh

Trưa của mùa, trời đất chín muồi đây.

Đời thân yêu, một ngày mai ta chết

Cho ta đi khi hè chói chang trưa

Để ta hiểu giã từ chưa phải hết

Nắm đất quen như hạt chín sang mùa.

29. Mùa Hạ Chín

Thân hình em là một mùa hạ chín

Anh như cây ngàn phủ bóng lên em

Mùa hạ đầy hương, hương rừng hương biển

Hoa đơm hương trên những lá cành chen.

Ôi mùa say nào gió nồng trong tóc

Gáy bâng khuâng như chiều lặn xôn xao

Em là nắng biển cồn cào rạo rực

Buồm anh si đi giữa những cù lao.

Mùa hạ chín. Cả mùa em anh thức

Mùa biển rong leo quấn những cành trăng.

30. Gió Lạnh Chiều Đông

Gió lạnh chiều đông nhớ tuổi thơ

Bầy chim chèo bẻo nấp bên bờ

Mênh mông nước bạc đồng sau gặt

Một nỗi buồn xa như sóng xô.

Chim ở đâu về sà chớp mắt

Chim vương nhựa chết hết bay rồi

Bắt chim nghe lạnh hai đầu cánh

Tưởng mặt trời se rụng đến nơi.

Tuổi nhỏ hắt hiu giữa cánh đồng

Nửa tràn sương núi, nửa hơi sông

Có gì ẩm ướt trong hồi tưởng

Như áo ngày mưa bặn bếp hong.

Gió lạnh chiều đông xui nhớ thuở

Bầy chim chèo bẻo nấp bên bờ

Hôm ta nấp, thơ giăng lưới

Bẫy tháng năm về, bắt tuổi thơ.


Thơ của Huy Cận không hướng về một chủ đề cụ thể như tình yêu hay đất nước, thơ ông là những cái nhìn tổng thể, những xúc cảm bất chợt mang đậm nét u buồn của cuộc đời ông. Từ thời trung học, chúng ta đã được làm quen với những bài thơ của Huy Cận, những bài thơ về đất nước, con người. Trên đây là những bài thơ hay nhất của Huy Cận, trong các bài viết tiếp theo,Baithohay.com sẽ cập nhật nhiều bài thơ của những nhà thơ nổi tiếng thời bấy giờ như những bài thơ hay nhất của Tú Xương, của Tố Hữu, của Hàn Mặc Tử… Các bạn cùng theo dõi nhé!

Theo Baithohay.com