Nhà thơ Thanh Hải cùng trọn bộ chùm thơ hấp dẫn phải đọc ít nhất một lần

0
Nhà thơ Thanh Hải cùng trọn bộ chùm thơ hấp dẫn phải đọc ít nhất một lần

Thanh Hải tên thật là Phạm Bá Ngoãn, sinh ngày 4 tháng 11 năm 1930, quê Hương Điền, Thừa Thiên-Huế. Đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam. Hội viên hội nhà văn Việt Nam (1978). Ông tuy không nhiều tác phẩm nhưng những thi phẩm đó đều gây nên một tiếng vang lớn trong nền văn học Việt Nam. Chùm thi phẩm của ông luôn thu hút sự chú ý đặc biệt của dư luận và bạn đọc. Với ngòi bút tài hoa đã khiến bạn đọc đắm mình vào những vần thơ của ông. Ngay bây giờ, hãy cùng cut.edu.vn điểm danh những trang thơ hấp dẫn này nhé!

Bài ca nghĩa quân

Đất ta chúng cướp, chúng cày

Nhà ta chúng phá, chúng xây bốt đồn

Khóc không tan hết oán hờn

Van xin đâu phải con đường ta đi.

Ta không phải sống vì bom đạn

Ta vốn không bạn với chiến tranh

Nhưng vì chúng cậy đao binh

Bắt ta nô lệ ta đành chịu sao?

Ta vùng dậy súng đao ta giữ

Lấy đất cày, lấy chợ, lấy sông

Giặc kia gian ác hung hăng

Đầu rơi quyết trả lại bằng đầu rơi.

Vì chúng vẫn quen nòi xâm lược

Tan mồ cha lại rước voi dày

Thì ta súng chặt trong tay

Đánh ta lũ chúng như ngày năm xưa.

Đêm đêm đi dưới rặng dừa

Nghe quê hương chuyển những giờ tiến công

Bừng bừng ánh mắt nghĩa quân

Nhìn sao ôm cả trời hồng bao la

Chân đồn cất mãi lời ca

Đem xương máu giữ quê nhà mến thương.

Nhạc hay khúc hát lên đường

Cát trắng và hàng dương Cửa Việt

Đất chuyển từ kỷ nào dâng cho ta một bờ cát trắng

Mênh mông xa, ngút mênh mông xa

Đừng em nhé, trông bờ phẳng lặng

Cát chẳng trắng đâu, cát mang sắc phù sa.

Đường xa vậy mà anh về sao nhỉ?

Cát mênh mông anh sống những nơi nào?

Hàng dương đứng như dáng người thủ thỉ

Hai mươi năm nói hết được sao!

Từng cồn cát đua nhau ra bể

Màu bể xanh, màu cát trắng trong

Bể dữ dội, cát thì lặng lẽ

Dưới gốc dương, hầm ở của anh.

Dưới gốc dương những hạt cát long lanh

Rơi xuống sổ tay người bí thư chi bộ

Rơi lên túi treo chứa đầy chất nổ

Cát long lanh như ánh mắt đợi chờ

Ôi quê hương là đôi mắt ngây thơ

Hay đôi lưng trần mang đầy nắng biển

Mùa lá dương khô nhớ mùa cá về trên biển…

Đất chuyển từ kỷ nào giăng cho ta một bờ cát trắng

Tổ Quốc giao cho ta một làng cát để tiến công.

Chân nóng bỏng dặm cát hè trưa nóng.

Bão lòng ta là gió những hàng dương.

Cháu nhớ Bác Hồ

Đêm nay bên bến Ô Lâu

Cháu ngồi cháu nhớ chòm râu Bác Hồ

Nhớ hình Bác giữa bóng cờ

Hồng hào đôi má, bạc phơ mái đầu

Mắt hiền sáng rực như sao

Bác nhìn tận đến Cà Mau sáng ngời

Nhớ khi trăng sáng đầy trời

Trung thu bác gởi những lời vào thăm

Nhớ ngày quê cháu tan hoang

Lụt trôi, Bác gởi lúa vàng vào cho

Nhớ khi nhà cháu ra tro

Bác đưa bộ đội về lo che giùm

Bác ơi nhớ mấy cho cùng

Ngoài xa Bác có thấu lòng cháu không.

Đêm đêm cháu những bâng khuâng

Giở xem ảnh Bác cất thầm bấy lâu

Nhìn mắt sáng, nhìn chòm râu

Nhìn vầng trán rộng, nhìn đầu bạc phơ

Càng nhìn càng lại ngẩn ngơ

Ôm hôn ảnh Bác mà ngờ Bác hôn

Bác ơi dù cách núi non

Mà hình Bác vẫn trong lòng không xa

Giặc kia muốn cắt sơn hà

Mà miền Nam vẫn hướng ra Bác Hồ,

Hướng về sắc đỏ ngọn cờ

Về ngày Nam Bắc cõi bờ liền nhau.

Đêm nằm cháu những chiêm bao

Ngày vui thống nhất Bác vào miền Nam.

Cổng chào dựng chật đường quan

Bác đến đình làng Bác đứng trên cao

Bác cười thân mật biết bao

Bác dặn đồng bào cặn kẽ từng câu

Ung dung Bác vuốt chòm râu

Bác xoa đầu cháu, Bác âu yếm cười.

Đêm nay trăng lại sáng rồi

Trung thu nhớ bác cháu ngồi cháu trông

Ngoài xa nghe tiếng trống rung

Nghe những nhi đồng nhảy múa hò reo

Bác chắc cũng nhớ cháu nghèo

Miền Nam đau khổ sớm chiều trông ra.

Con thuyền lênh đênh

Ôi con thuyền lênh đênh

Rời bờ đi đâu đó?

Bến bờ mình nghèo khó

Nhưng có luỹ tre xanh

Đạm bạc đôi bữa ăn

Nhưng mình cầm đôi đũa

Trái ớt cay đo đỏ

Miếng cà giòn thơm thơm.

Ôi con thuyền lênh đênh

Quên rồi mùa toóc rơm

Quên rồi bông sen trắng

Quên rồi khi trăng lặng

Quên rồi con cá chuồn

Quên rồi những con đường

Tết nào về quê ngoại…

Sóng xô rồi sóng gọi

Thuyền ơi thuyền tìm ai

Nhà cao và phố dài

Thuốc thơm và rượu ngọt

Đêm xập xình tiếng nhạc

Ngày vun vút tiếng xe

Những cặp chân quay đi

Cuống cuồng trong điệu nhảy

Thuyền bão thuyền đi đấy

Rẽ sóng tìm tự do

Bến bờ xa, đất xa

Tha hồ thuyền buông thả.

Rượu đây thuyền ơi thuyền

Thuyền tự do sa ngã

Tuổi trẻ đây thuyền ơi

Thuyền tự do tiêu phá

Buồm cứ xuôi theo gió

Rồi về đâu, về đâu?

Sóng xung quanh một màu

Sóng có quê hương: biển

Người dù đi trăm bến

Người có quê hương mình

Còn còn thuyền lênh đênh

Cúi đầu lúc chiều lặng

Bây giờ thèm tiếng mắng

Của mẹ những ngày thơ

Bây giờ thèm miếng dưa

Chua chua mùi khế ủ

Bây giờ thèm chiếc ngõ

Có ai đứng đợi về

Bây giờ thèm làng quê

Hương mùa bay bịn rịn

Ôi con thuyền lênh đênh

Sóng dồi ngoài mặt biển

Đi về đâu, về đâu

Có nghe lời của bến

Bến chẳng giận thuyền đâu

Bến thương thuyền trên biển

Bến thương thuyền lênh đênh

Bến dặn thuyền đừng quên

Miền quê mình nhân hậu

Ôi con thuyền lênh đênh.

Dấu võng Trường Sơn

Bộ đội đi rồi

Rừng còn dấu võng

In hằn thân cây.

Đây hai đầu dây

In sâu, nằng nặng

Võng này chắc hẳn

Đồng chí chỉ huy

Trằn trọc rừng khuya

Nghĩ nhiều phương án.

Hai thân cây xanh

Vỏ rơi từng mảng

Đầu dây ngoằn ngoèo

Hẳn đây tay nào

Rất vui rất nhộn

Nằm đu đưa võng

Ngắm trời, mây bay.

Một thân cây đôi

Chụm hai đầu võng

Tán cây xoè rộng

Dây chồng lên dây

Hẳn đây có hai

Người trai tri kỷ

Đường ra trận địa

Đọc chung thư nhà.

Hai thân cây già

Bó đôi cuộn lá

Hẳn đêm mưa gió

Có người nằm đây

Sợ mưa theo dây

Mưa vào ướt võng.

Trường Sơn, Trường Sơn

Những chiều gió lộng

Những bãi khách xa

Nỗi đầu dây võng

Nói gì với ta?

Ngày nay cành tơ

Ngày mai cây lớn

Dấu võng còn không?

Còn những đường vằn

In vào thớ gỗ

Đường vân nhắc nhở

Những ngày hành quân…

Mồ anh hoa nở

Hôm qua chúng giết anh

Xác phơi đầu ngõ xóm

Khi lũ chúng quay đi

Mắt trừng còn doạ dẫm

Thằng này là cộng sản

Không đứa nào được chôn!

Không đứa nào được chôn!

Lũ chúng vừa quay lưng

Chiếc quan tài sơn son

Đã đưa anh về mộ

Đi theo sau hồn anh

Cả làng quê, đường phố

Cả lớn nhỏ, gái trai

Đám càng đi càng dài

Càng dài càng đông mãi

Mộ anh trên đồi cao

Cành hoa này em hái

Vòng hoa này chị đơm

Cây bông hồng em ươm

Em trồng vào trước cửa

Mộ anh trên đồi cao

Hoa hồng nở và nở

Hương thơm bay và bay

Lũ chúng nó qua đây

Mắt diều không dám ngó:

Trên mồ người cộng sản

Hoa hồng đỏ và đỏ

Như máu nở thành hoa…

Mùa xuân nho nhỏ

Mọc giữa dòng sông xanh

Một bông hoa tím biếc

Ơi con chim chiền chiện

Hót chi mà vang trời

Từng giọt long lanh rơi

Tôi đưa tay tôi hứng.

Mùa xuân người cầm súng

Lộc giắt đầy quanh lưng

Mùa xuân người ra đồng

Lộc trải dài nương mạ

Tất cả như hối hả

Tất cả như xôn xao

Ðất nước bốn nghìn năm

Vất vả và gian lao

Ðất nước như vì sao

Cứ đi lên phía trước.

Ta làm con chim hót

Ta làm một cành hoa

Ta nhập vào hoà ca

Một nốt trầm xao xuyến.

Một mùa xuân nho nhỏ

Lặng lẽ dâng cho đời

Dù là tuổi hai mươi

Dù là khi tóc bạc.

Mùa xuân ta xin hát

Câu Nam ai, Nam bình

Nước non ngàn dặm mình

Nước non ngàn dặm tình

Nhịp phách tiền đất Huế…

Xem thêm:  Nhà thơ Bùi Chí Vinh và tập “Thơ tình” (1989) phần 2

Nhìn sông Vít-tuyn

Nắng biếc chao mình giỡn sóng xanh

Gió thổi, buồm căng trắng bập bềnh

Có đôi trai gái trên bờ liễu

Tay nắm tay đi dưới gió lành.

Vít-tuyn nước chảy về đâu nhỉ?

Soi bóng dòng sông những mái nhà

Một dòng sông đó dòng lịch sử

Trên máu xương bừng tiếng hát ca.

Ta đi trên những bờ dương ngát

Nhìn dòng sông bạn nhớ sông ta

Hương Giang nước biếc, bờ xanh ngát

Cho đến bao giờ rộn tiếng ca.

Cho đến bao giờ hết cách xa?

Gió đuổi mây đen chân trời rộng

Nhìn sông bạn đã thấy sông ta…

Những đồng chí trung kiên

Nước bốn bề tràn ngập

Tội giặc lại chồng chất

Những đồng chí ta ơi

Những thôn nghèo chơi vơi

Nước tràn về tận mái

Nước về làng sâu hoáy

Hầm lút tan hết rồi

Giữa nước lũ sóng ngời

Ca – nông băm từng loạt

Nước tóe nhà xao xác

Mẹ ẵm con đi đâu?

Bốn bề nước nặng sâu

Ca – nông rầm quanh xóm

Biết đi đâu bây giờ?

Xóm nặng nín bơ phờ

Đạn tan hàng tre nhỏ

Mái nhà run lặng ngó

Trâu nghé lội trơ ngơ

Ca – nông đã hết chưa?

Máu trào trong mưa gió

Máu hòa trong nước đỏ

Những đồng chí ta ơi

Những thôn nghèo chơi vơi

Tội giặc lại chồng chất

Tội giặc cao chất ngất

Giữa nước lũ tràn qua

Những đồng chí chúng ta

Len mình qua lô – cốt

Những đồng chí chúng ta

Run mình trong cơn sốt.

Giặc về bằng ca – nốt

Giặc chạy ăm – phi – bi

Nhưng chúng ta không đi

Chúng ta ghì thôn xóm

Chúng ta bám nương khoai

Có máu những người trai

Đã hoà trên lớp sóng.

Có ai không – như ta

Nằm bờ đêm, mắt mở?

Nằm bờ đây, không ngủ

Thả hồn lắng trôi qua

Cho đỡ thương đỡ nhớ

Lòng miền Bắc bao la…

Bên chiếc máy đang chạy

Chị công nhân quay guồng

Anh xã viên thức dậy

Sửa soạn buổi ra đồng.

Chị mậu dịch lau kính

Dọn hàng buổi tinh sương

Em bé quàng khăn mới

Hay phượng vĩ đỏ trường.

Cả miền Bắc thức dậy

Thêm một ngày đổi thay

Lùi nhanh đêm dốt, đói

Cuộc đời nằm trong tay.

Bên ni ta lại dậy

Tiếng súng đâu loạn cuồng

Lại một ngày máu chảy

Lại chết vợ, mất chồng!

Cả miền Nam không ngủ

Thao thức trong căm hờn

Khuya nghe gà giục giã

Vùng dậy trào lên đường…

Hỡi ngày xưa, ngày xưa

Buổi sông Gianh cách trở

Có ai không, như ta

Gối bờ đêm, mắt mở?

Bên này bờ không ngủ

Đêm dài rộn tiếng gà

Tiếng gáy vang vang xa

Giục chân trời mau hửng.

Ốm

Tôi không có thì giờ để ốm

(Lê Nin)

Tôi ốm hơn ba năm

Vào viện rồi ra viện

Uống thuốc như ăn cơm

Tiêm hoài thành chai sạn

Ôi có gì buồn hơn

Nghe đời đi ngoài ngõ

Chan chứa tiếng ai cười

Những hôm đẹp nắng trời

Tôi ngồi bên khung cửa

Thấy bạn bè đi làm

Trong lòng như có lửa

Cứ nằm hoài vậy sao?

Những tờ giấy lao xao

Hỏi tôi từng khuôn mặt

Tiếng ai trong lọ mực

Đến gọi những vần thơ

Ngòi bút như ngẩn ngơ

Đợi những dòng tâm huyết.

Tôi ngồi dậy cầm viết

Đầu đau như ai dần

Tai ù như có sóng

Bỗng bắt gặp Lỗ Tấn

Trên cuốn sách ai ghi

Thà làm gấp, làm đi

Dù bớt vài năm sống

Còn hơn không lao động

Để sống lấy vài năm…

Buổi sáng tôi ra sân

Để lắng nghe chim hót

Buổi trưa tôi ngồi đọc

Những trang “Thép đã tôi”

Bạn bè thường đến chơi

Tôi xin từng tin nhỏ

Ôi cuộc đời ngoài đó

Vẫn đợi tôi trở về

Cô y tá trưa hè

Vẫn nhìn tôi ngồi viết

Những vần thơ không biết

Có còn như xưa không?

Tôi ốm hơn ba năm

Ba năm đời vẫn trẻ

Những lúc tim đập khỏe

Tôi lại đến bên bàn…

Quà bệnh viện

Em mang cam cho anh

Cam đường ngon vị ngọt

Em mang hoa cho anh

Thơm phòng cành hoa mọc.

Anh yêu cam và hoa

Thơm ngọt một cuộc đời

Nhưng anh muốn em ngồi

Kể những ngày xây dựng.

Ôi mồ hôi lao động

Đâu mùa lúa nông trường

Đâu ngang dọc kênh mương

Đâu vừa đưa thêm điện…

Tin cuộc đời mang đến

Vị ngon ngọt hơn cam

Thơm hơn cành mộc thơm

Giường anh như bay bổng.

Mỗi tuần em lại vào

Mỗi tuần anh lại đợi

Những tin em mang tới

Làm má anh hồng hào.

Sang đò đêm mưa

Trời mưa, mữa mãi là mưa

Má ơi sao má chẳng đưa vào bờ?

Con đò lơ lửng lửng lơ

Trời mưa ướt cả thân già má ơi!

Má rằng: con ở trong mui

Cứ ngồi cho ấm để rồi lại đi

Má ướt một bữa can chi

Chỉ lo con ướt lấy gì mà hơ.

Bên kia những bụi cùng bờ

Không tơi không nón đụt nhờ vào đâu?

Con chờ qua trộ mưa rào

Má sẽ cập bến, đò vào, con lên.

Trời mưa, mưa đến nửa đêm

Đò quay vào bến, con lên tới bờ

Má còn buộc lại con đò

Vì dầm mưa lạnh má ho từng hồi.

Má ơi! Đi đã xa rồi

Mà con vẫn mãi nhìn lui bến đò

Con còn vọng mãi tiếng ho

Mỗi khi vượt bốt sang đò đêm mưa.

Tám năm nay mới gặp nhau

Tám năm nay mới gặp nhau

Ôm nhau mà thấy lòng đau chín chiều

Xa nhau chỉ một mái chèo

Mà đi trăm núi vạn đèo tới đây

Siết tay, ôm chặt, siết tay

Nói gì nước mắt tràn đầy đôi môi

Tám năm là mấy đêm rồi

Có đêm nào chẳng trông trời nhìn sao

Có ngày nào chẳng ước ao

Bước chân ra Bắc vui nào vui hơn

Đây rồi biên giới Lạng Sơn

Đây rồi quê của hội Lim đây rồi!

Lòng ơi sao thấy bồi hồi

Hà Nội, Hà Nội đứng ngồi không yên

Hôn nhau, hôn nữa hôn thêm

Lòng không chỉ một trái tim trong người

Tim anh mười sáu triệu lời

Tim tôi mười bốn triệu người miền Nam

Máu lại gặp máu tám năm

Thịt xương lại gặp sao ngăn nỗi mừng

Cười lên nước mắt rưng rưng

Cười lên hoa vẫy giữa rừng cờ bay

Tám năm mới có hôm nay

Hôm nay có bởi ngàn ngày đứng lên

Cười lên anh hỡi cười lên

Ngăn sông! Ta vẫn đến bên nhau rồi

Ôm nhau khó nói hết lời

Nhìn trong mắt ướt đầy trời xuyến xao!

Từ trên máy bay

Nhìn quê từ đất nhìn lên

Từ rừng nhìn xuống, biển xanh nhìn vào

Nay nhìn quê tự trên cao

Qua mây nhìn núi, qua sao thấy rừng

Thấy sông, thấy ruộng, thấy nguồn

Màu đất nâu thẫm con đường quanh quanh

Ô hay có đợi gì tranh

Ngắm hoài dất nước hoá thành tình ca…

Thanh Hải là một nhà thơ nổi tiếng của nền thơ ca Việt Nam. Ông sở hữu một ngòi bút tài hoa cùng những vần thơ đầy tình cảm. Thơ ông phần lớn gắn bó với cách mạng của dân tộc. Trang thơ của ông được yêu thích và ca ngợi nồng nhiệt. Hãy đón xem và cảm nhận sâu sắc bài thơ này nhé!

Theo Baithohay.com