Cha đi đánh giặc không về
Mẹ con rau cháo chốn quê qua ngày…
Thù nhà nợ nước đôi vai
Những mong đền đáp cả hai vẹn tròn
Mẹ già nhờ cậy xóm thôn
Trở trời trái gió, khi con vắng nhà
Chiến trường bom đạn xông pha
Hồn thành khí phách, giao hòa non sông
Để rồi thành nỗi nhớ mong
Héo lòng! Mẹ đợi, mẹ trông từng ngày
Quê hương rợp bóng cờ bay
“Đón anh về” (*)
Cũng là ngày mẹ “đi”
Dân làng đẫm lệ bờ mi
Khóc thương người mẹ đã vì non sông
Ngóng trông con, đợi chờ chồng …
Đến khi nhắm mắt còn mong, còn chờ…!
Phan Phú Lai
(Nam Định)