Nghĩa địa trong tim – Mạc Phương

0
Nghĩa địa trong tim – Mạc Phương

Có nhiều lúc Sao chẳng biết làm gì?
Gió từng cơn thổi qua hồn trống trải.
Nghe lòng mình những cơn đau tê tái.
Cả không gian đen kịt cả nỗi buồn.

Chẳng muốn khóc mà nước mắt cứ tuôn.
Tự lau khô và mỉm cười gượng gạo.
Giận bản thân sao mãi cứ chênh chao.
Cứ mong ước những điều không thể có.

Mắt thẫn thờ nhìn ánh trăng trước ngõ.
Lại rưng rưng dòng lệ khóe mi cay.
Tình yêu anh đã rời khỏi tầm tay.
Dẫu đớn đau cũng chỉ là vô nghĩa.

Ngày qua ngày đời càng gần nghĩa địa.
Yêu thương kia cũng rời bỏ xuân thì.
Em mỉm cười và gắng chẳng suy bì.
Cố tin tưởng kiếp sau không đau khổ.

Em bên anh trong ngày vui pháo nổ.
Còn kiếp này chôn nghĩa địa tình yêu.
Mong thời gian… mộ sẽ phủ đầy rêu.
Gắng sống nốt cuộc đời trong lặng lẽ.


Xem thêm:  Đi giữa mù sương - Ngô Chí Trung