
Đông về rồi nơi ấy lạnh không anh?
Tháng Mười Hai mong manh con nắng nhỏ
Ở nơi đây tuyết giăng đầy khắp ngõ
Trời đất nhớ nhau lệ nhỏ thành bông
Hoa tuyết bay trắng xoá cả cánh đồng
Những hạt châu long lanh pha ánh bạc
Em ngây ngất giữa đất trời ngào ngạt
Gió bấc về dào dạt nỗi nhớ mong
Đông về rồi cây trơ trụi trống không
Chợt thấy lòng sao mênh mông dịu vợi
Khi năm cũ bước dùng dằng tiếc nuối
Chút suy tư sót lại của mùa trôi…
Tháng Mười Hai bao kỷ niệm xa xôi
Bỗng ùa về chia đôi miền ký ức
Khi một nửa tuyết rơi trong lồng ngực
Còn nửa kia vẫn rạo rực chờ trông…