Vẫn còn bóng đáng liêu xiêu
Cơi trầu của mẹ không nhiều bằng xưa
Bây giờ tóc bạc răng thưa
Miếng trầu nhỏ xíu mới vừa răng nhai
Vỏ cau non vẫn cứ dai
Mỗi lần mẹ quết chỉ hai miếng trầu
Tinh sương một miếng mở đầu
Hoàng hôn một miếng nhớ lâu trầu vàng
Mỗi khi con ghé về làng
Vẫn thơm mùi vỏ trầu vàng cau non
Ước gì mẹ vẫn còn son
Để cho trầu thắm cau giòn mẹ ta…
Thi Sơn
(Thi Hoàng/ Ninh Bình)