
Đêm nay cờ ‘dục’ trống dồn
Cái hồn lại ngứa bồn chồn nhớ anh
Em đây nhớ cái củ hành
Nhớ sao những lúc thả phanh gầm gừ
Tiếng rên vô nghĩa ư …ư
Cái hồn sung sướng ngất ngư quên trời
Bao đêm em bị tả tơi
Bao lần há miệng lấy hơi không ngừng
Cuộc vui chả có điểm dừng
Nhũ hoa cứ mãi tưng bừng ngược xuôi
“Vừa đầu cũng lại vừa đuôi
Vừa là cái lưỡi vừa chuôi để cầm”
Còn cưa lui,tới ầm ầm
Chẳng kể lớn bé cứ đâm nhiệt tình
Nhưng giờ chả thấy bóng hình
Toàn thân căng mọng cửa mình nhớ anh
Nhớ nhiều nên nước bao quanh
Anh đi hãy nhớ đi nhanh rồi về
Em căm ngày tháng lê thê
Em ghét cái cảnh phòng khuê một mình.