
Thôi rồi hỡi bạn hiền ơi,
Vội vàng chi để hóa người ngày xưa!
Trời không độ kẻ già nua,
Chẳng thương kẻ khó chẳng chừa người đau.
Nét cười xưa hỏi còn đâu,
Còn đâu mái tóc nhuốm màu thời gian.
Người đi về cõi niết bàn,
Để ta ở lại trần gian bụi mờ.
Xót lòng hòa lệ thành thơ,
Cúi xin vái trước ảnh thờ chiều nay.
./.