Núi đây
Là một kẻ khờ
Đêm đêm
Nhỏ lệ đọc thơ một mình
Đau thơ bởi khóc cuộc tình
Uống tình
Tê tái một mình núi thôi
Chén tình
Đã đắng…
Lại ôi…
Ơn người
Xẻ nửa đơn côi
Với mình
Cầu duyên
Nối nhịp duyên tình
Trầu vàng
Cùng với cau xanh mặn mòi
Duyên thơ
Duyên lứa thành đôi
Thơ
Mang hạnh phúc cho tôi
Kẻ khờ
Giật mình
Ôi!
Chỉ là mơ
Dẫu mơ núi vẫn yêu thơ
Yêu người
Dẫu là
Cách trở
Xa xôi
Tình thơ lai láng
Tình người mênh mông.
.
Thi Sơn
(Ninh Bình)