
Em ơi giữa cuộc hồng trần
Thì ai cũng chạm một lần tử sinh
Là duyên, là nợ ba sinh
Đôi ta được gặp kết tình phu thê!
Ngày tan còn một lối về
Tựa lưng cho những bộn bề trôi xa
Mặc đời còn những trầm kha
Thì mình cũng vẫn bước qua nhẹ nhàng!
Em ơi cứ thế… dịu dàng
Chiều hong bếp lửa thành ngàn vị yêu
Cho dù bình dị… chắt chiu
Giản đơn mà lại thấy nhiều yêu thương
Ngoài kia biết mấy nhiễu nhương
Bởi vì là cõi vô thường mà em
Nhọc nhằn cơm áo bon chen
Gia đình là chốn bình yên cuối chiều!