Là em, của khúc giao mùa
Mênh mang từng lọn gió đùa qua vai
Em về tắm nắng ban mai
Trên dòng sông nhỏ, xõa dài tóc mây.
Là em, của chút heo may
Ướp Thu vào giọt men cay tình đời
Để ta nghiêng cả đất trời
Trong cơn say đắm ngỏ lời tình yêu.
Là em, vi vút cánh diều
Ngân nga tiếng sáo từng chiều cùng Thu
Ta về nhặt nhạnh lời ru
Phổ thành cung nhạc để du dương đời.
Em đừng là chiếc lá rơi
Theo làn gió nhẹ về nơi cung Hằng
Những đêm vần vũ mây giăng
Làm sao ta gặp nàng trăng của mình?
Phan Hoà
(Quy Nhơn)