
Người biết cho chăng tuổi không mùa
Từng đông băng giá vết thương xưa
Vàng theo đôi mắt người thiếu phụ
Cất giấu nụ cười mặc nắng mưa
Thăng trầm tuổi ngọc cũng dần phai
Lệch bến tha hương gió lạc loài
Nghiêng đêm tịch mịch về phố cũ
Như vừa chạm gót… mộng liêu trai
Có phải anh và một giấc mơ
Hay đêm ảo mộng lạc sương mờ
Thì thầm nhắn gió lời tình tứ
Lộng tiếng trăm năm khuyết lỡ bờ
Em nhót tình ta với đêm sâu
Ngoài hiên lá cỏ khóc thương sầu
Vo tròn nhung nhớ vào trong gối
Trăng thả hương yêu nối nhịp cầu
Em muốn cùng anh níu gió trời
Dìu nhau muôn nẻo vượt trùng khơi
Tắm nắng đầu mùa xây mộng ước
Áp má yêu đương vẹn một đời.
Phạm Thoa
(Phan Thiết)