
Cái Hồ ở xóm Vạn Ninh,
Mênh mông sóng nước, rập rình bèo ong.
Phía tây một quãng đê vòng,
Bến Nam- Bến Bắc nhìn không rõ bờ.
Khách thơ tìm đến làm thơ,
Khách câu chọn bến để chờ thuyền câu.
Chuyện đời bãi bể nương dâu,
Cứ như là có phép mầu trần gian.
Tôi đi xa xóm xa làng,
Mấy năm trở lại, hỏi thăm xuống hồ.
Giật mình, vội niệm Nam Mô!
Ôi trời! Bóng dáng cái hồ còn đâu.?
Đất bồi đã mọc nhà cao,
Cây xanh khuất cả lối vào lối ra.
Cầm lòng, tôi hỏi đưa đà,
Cớ sao lại để người ta lấp hồ.
Ôi trời! Bác hỏi ngây thơ,
Làng đang thiếu đất bây giờ tính sao.
Hồ kia dễ mấy trăm sào,
Lấp hồ bán đất hầu bao bộn tiền.
Tôi buồn, rồi cũng ngồi im,
Bể dâu trước mắt chứ tìm đâu xa.
./.